Lọc Truyện

Anh Không Biết

Cơm tối là do Giang lão phu nhân, Giang Tâm Duyệt và thêm dì Hứa cùng nhau làm, món ăn rất phong phú, bề ngoài càng không thể chê, sắc hương vị đều đủ, nhìn thôi đã rất muốn ăn. Giang lão phu nhân đặc biệt kéo Hướng Vãn đến ngồi bên cạnh bà, trước khi khai tiệc còn dặn dò cô: Đừng khách khí nhé, ăn nhiều một chút.

Hướng Vãn lễ phép nói cảm ơn.

Trong bữa tiệc không thiếu được nâng ly chạm cốc, không thể uống rượu cũng dùng đồ uống cùng uống. Giang Ngư Chu và Hướng Vãn đầu tiên kính lão gia tử và lão phu nhân, lão phu nhân không uống được rượu, lão gia tử bởi vì đang uống thuốc điều trị thân thể cũng không uống rượu, bọn họ dùng nước trái cây cùng uống với con trai và con dâu tương lai.

Đặt ly xuống, lão phu nhân cười với bọn họ nói, "Yên tâm uống đi, không thể về thì ở lại nhà, phòng đã sớm dọn dẹp xong rồi."

Lão gia tử nghe xong, con mắt trừng trừng, bởi vì nguyên nhân lúc trước, trong lòng ông đối với Hướng Vãn còn có chút ý kiến. Tuy nói trước đây Ôn Hoa Bình xác thực có chỗ có lỗi với mẹ con các cô, nhưng tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên cô đến, ở trước mặt ông làm sao cũng không thể biểu hiện lên mặt nạt người như vậy chứ. Lão gia tử tư tâm cảm thấy cô không có ý thức đại cục.

Lão phu nhân hoàn toàn không biết, thấy lão gia tử không lên tiếng, lấy tay đụng đụng ông ở dưới bàn, lão gia tử quệt miệng, qua loa nói một câu, "Nghe mẹ con đi."

Sau đó, Giang Ngư Chu không cùng Hướng Vãn chủ động mời rượu nữa, ngược lại là Ôn Hoa Bình và Giang Tâm Duyệt chủ động kính bọn họ.

"Cảm ơn." Giang Ngư Chu không nhiều lời, chỉ nói hai chữ này, mà Hướng Vãn một chữ cũng không nói, chỉ là cùng uống một ly với Giang Ngư Chu.

Giang Ninh và bạn trai cô ta cũng kính Giang Ngư Chu và Hướng Vãn, mà lần này, ngay cả cảm ơn Giang Ngư Chu cũng không nói.

Bầu không khí có chút lạnh, cho nên uống xong một đợt rượu, cuối cùng không ai kính nhau nữa, một bữa cơm sớm kết thúc.

Giang lão phu nhân gọi riêng Hướng Vãn vào phòng, trên bàn đã bày xong lễ vật gặp mặt, lão phu nhân giao từng cái từng cái cho cô, "Chiếc nhẫn kia là lúc bác gả cho ba của Ngư Chu được bà nội nó cho, hiện tại truyền lại cho cháu; cái vòng ngọc này là lúc bác kết hôn bà ngoại cho, cũng giao lại cho cháu; sợi dây chuyền này là tâm ý của bác và ba của Ngư Chu, không biết có hợp ý cháu hay không; còn có cái này......" Cuối cùng là một bao lì xì, bên trong là một tấm thẻ ngân hàng.

"Đây là bác và ba nó cho cháu, thích gì thì tự mình mua một ít."

Hướng Vãn nhìn thấy thế trận này, có chút sợ hãi, "Quá quý giá, cháu không thể nhận."



Lão phu nhân bĩu môi, "Đây là quy củ của nhà chúng ta, bốn dạng lễ, thiếu một thứ cũng không được, nếu không sẽ là điềm xấu, nghe lời, nhận đi."

Đối mặt với thịnh tình của lão phu nhân, Hướng Vãn thật không biết từ chối thế nào, đành phải thành khẩn nói cảm ơn.

Lão phu nhân cười lắc đầu, "Sau này sẽ là người một nhà, đừng mãi cảm ơn tới cảm ơn lui." Lão phu nhân nói, "Bác biết trước kia cháu đã chịu không ít ấm ức, nói cho cùng là Giang gia chúng ta có lỗi với cháu, đứa bé Ninh Ninh kia quá tùy hứng, bác cũng không nghĩ đến con bé sẽ làm loại chuyện này."

Lão phu nhân thở dài, "Nhưng bất kể nói thế nào, Ninh Ninh cũng là cháu gái của Ngư Chu, cháu và Ngư Chu đã ở bên nhau, về sau cũng là trưởng bối của con bé, làm trưởng bối, bác hi vọng cháu đừng chấp nhặt với nó, nó nói cái gì cháu cũng đừng để ý đến, coi như nó là một đứa trẻ không hiểu chuyện đi, dù sao nó cũng đã nhận giáo huấn và phải trả giá rồi."

Hướng Vãn nhẹ gật đầu, lão phu nhân nhìn ra trong lòng cô còn có khúc mắc, chịu ấm ức nhiều năm như vậy, sao có thể nói không hận là không hận được đây?

"Bác biết trong lòng cháu có uất ức, nếu như là chính bác, bác cũng sẽ tức giận, thế nhưng Tiểu Vãn à, cứ nhớ mãi thù hận trong lòng cũng không phải là chuyện vui vẻ gì. Chân tướng là gì chính chúng ta biết là được, cũng không phải là muốn khắp thế giới đều biết, chỉ cần người cháu để ý nhất hiểu được cháu, ủng hộ cháu, vậy là đủ. Ông trời từ trước đến nay luôn công bằng, người rộng lượng bao dung sẽ cả đời không lo, bình an vui vẻ."

Hướng Vãn biết vì sao lão phu nhân nói với cô những lời này, hôm nay cô tiến vào cửa nhà này, sau này cơ hội chung đụng Giang Ninh liền nhiều thêm, cũng không thể mỗi lần gặp mặt đều như hôm nay, một bữa cơm đều ăn đến lạnh như băng, điều này cũng ảnh hưởng đến tâm tình của người khác.

Lão phu nhân không hi vọng cô sinh hoạt trong nhà này mà trong lòng còn khúc mắc.

"Bác gái, cháu biết phải làm sao." Hướng Vãn nói.

"Được." Lão phu nhân vui mừng vỗ vỗ vai cô, "Bác biết cháu là đứa bé tốt thấu tình đạt lý, sau này có chuyện gì, hoặc là Ngư Chu bắt nạt cháu, cháu đều có thể nói với bác, bác giúp cháu dạy dỗ nó, tuyệt đối đừng giấu trong lòng."

Sau khi ra khỏi phòng, Hướng Vãn cầm đồ tới phòng Giang Ngư Chu, mà Giang lão phu nhân thì gọi bạn trai Giang Ninh tới, cho anh ta một bao lì xì, bên trong cũng là một tấm thẻ.

Chàng trai cầm tấm thẻ kia, nắm thật chặt trong lòng bàn tay, nói một tiếng cảm ơn bà ngoại.

Giang lão phu nhân gật gật đầu, dặn dò anh ta, "Sau này phải chăm sóc Giang Ninh thật tốt, chân của nó không tốt, cũng có chút tùy hứng, ngày thường cháu khoan dung nhiều một chút."

"Yên tâm đi ạ, bà ngoại, cháu sẽ đối tốt với cô ấy."

Hướng Vãn cất kĩ đồ xong thì đi xuống lầu, Giang Ngư Chu vốn đang nói chuyện công ty với lão gia tử, thấy cô tới, gọi cô qua ngồi.

"Thu hoạch cũng được chứ?" Giang Ngư Chu lại gần, nhỏ giọng nói với cô.

Hướng Vãn liếc nhìn anh một cái, không trả lời.

Kết quả anh lại nói: "Đó chỉ là chút lòng thành, anh bên này chuẩn bị cho em còn nhiều hơn, đợi chút nữa về nhà sẽ đưa cho em."

Hướng Vãn ngoài miệng không trả lời, trong lòng lại hân hoan, lúc này điện thoại của cô vang lên, là mẹ cô gọi tới, hỏi lúc nào trở về.

Kì thật trước khi đến Hướng Vãn có gọi điện thoại cho bà, nói buổi tối không thể về ăn cơm được, lúc ấy Hướng Duy Trân đang nói chuyện phiếm với hàng xóm nên không hỏi nhiều, bây giờ nhớ lại, cảm thấy đầu mối có chút không đúng, thế là gọi điện thoại đến hỏi.

"Ăn cơm với bạn thôi, lập tức sẽ về nhà."



"Lập tức về đây, mẹ có lời muốn nói với con." Hướng Duy Trân nói xong liền cúp điện thoại.

Hướng Vãn cầm điện thoại đi về lại, nói với Giang Ngư Chu, "Mẹ em gọi tới, bảo em về nhà."

Giang Ngư Chu lập tức đứng dậy, "Vậy thì về nhà, anh lên tầng cầm đồ giúp em."

Giang lão phu nhân thấy bọn họ muốn đi, lại bảo dì Hứa cầm một chút thức ăn ra tới, để bọn họ mang đi. Đồ hơi nhiều, cầm không hết, lão phu nhân liền gọi bạn trai Giang Ninh, "Tiểu Diệp, cháu giúp cậu nhỏ xách tới bên xe đi."

Người được gọi lập tức đi tới, lúc nhận lấy đồ, liếc Hướng Vãn một cái.

Hướng Vãn nói tạm biệt người trong nhà, sau đó cùng bạn trai Giang Ninh đi tới chỗ Giang Ngư Chu dừng xe, đến bên cạnh xe, Hướng Vãn nói với anh ta, "Anh để xuống đi, cảm ơn."

Người kia nghe xong, thuận theo đặt đồ xuống cạnh chân, tay xoa xoa ở trên quần, cũng chưa đi, vẻ mặt anh ta mang theo do dự nhìn Hướng Vãn.

"Thế nào, còn có việc?" Hướng Vãn nhìn thẳng anh ta, dáng vẻ nói chuyện có chút muốn cười lại không cười nổi. Cô không nhìn nổi nhất là người không dứt khoát, đặc biệt là đàn ông.

Người kia nghe cô hỏi như vậy, nhếch miệng hít sâu một hơi, giống như cỗ vũ cho mình mở miệng, "Hướng Vãn, tôi biết chuyện trước kia là tôi không đúng, cô đem tôi sửa chữa một trận tôi cũng không có lời oán giận, chẳng qua chúng ta coi như là đã chia tay, như vậy có thể xóa bỏ chuyện trước kia, đừng nhắc lại được không."

Hóa ra anh ta nghẹn một đêm, đều bởi vì cái nguyên do này, xem đi, người chính là không thể làm chuyện xấu, nếu không anh muốn bắt đầu lại từ đầu sẽ suốt ngày có chút hoảng sợ không chịu nổi.

"Chúng ta quen biết sao?" Hướng Vãn bỗng nhiên cười hỏi lại, biểu lộ có chút chế giễu.

Đối phương thấy được thái độ này của cô, mặt đều đỏ lên, nhưng vẫn gượng chống nói, "Cô nếu thật sự có thể xem như không biết tôi vậy thì quá tốt rồi, chỉ cần cô không đề cập đến chuyện trước kia, tôi cam đoan cũng sẽ giữ miệng giữ mồm, sẽ không nói bất cứ chuyện gì liên quan đến cô cho cậu nhỏ."

Nụ cười của Hướng Vãn giờ phút này mở rộng, cô thật sự là hận không thể không biết cái dạng đàn ông lòng dạ hẹp hòi này, "Diệp Lương Huy, tôi có chuyện gì có thể để anh nói? Ngược lại là anh, làm chuyện vô cùng không vẻ vang gì."

"Đừng cho là tôi không biết." Diệp Lương Huy giống như bị cô chọc giận, lớn tiếng nói, "Cô căn bản cũng không thích đàn ông, cô là biến thái, chẳng qua là nhìn trúng cậu nhỏ Giang Ninh có tiền, cho nên mới đi cùng anh ta."

Giọng nói Diệp Lương Huy lộ ra chói tai mà run rẩy vì khẩn trương, có điều anh ta chẳng lo lắng, đây là tại cửa Giang gia, dù tính tình Hướng Vãn không tốt thế nào cũng sẽ không dám tùy tiện động thủ với anh ta, anh ta mới có lá gan nói ra tích góp trong lòng bấy lâu.

Vẻ mặt Hướng Vãn bình tĩnh, sau một khắc bỗng nhiên cười lớn, tiếp đó thu lại nụ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Lương Huy, nói mỗi chữ mỗi câu với anh ta, "Diệp Lương Huy, con mẹ nó anh cút cho tôi!"

Bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh, một thanh âm gia nhập vào.

"Cô có quyền gì bảo anh ấy cút?"

Là Giang Ninh, không biết cô ta đi ra từ khi nào, bước chân lắc lư nện bước đi đến gần chỗ bọn họ, trên mặt tức giận lại âm tàn.

Hướng Vãn và Diệp Lương Huy đều im lặng nhìn cô ta, thái độ của Hướng Vãn không sợ hãi, trên mặt Diệp Lương Huy thì tràn ngập kiêng dè. Cuối cùng cô ta đi đến trước mặt hai người, đứng vững bước, đầu tiên nhìn Diệp Lương Huy một cái, cho anh ta một ánh mắt anh không cần sợ, sau đó đưa ánh mắt dừng lại trên mặt Hướng Vãn.



"Hướng Vãn, cô đừng tưởng cậu nhỏ tôi thích cô thì cô liền có thể muốn làm gì thì làm, Lương Huy là bạn trai tôi, cô có tư cách gì bảo anh ấy cút."

Nhưng mà Hướng Vãn cũng không trả lời cô ta, chỉ là mặt mỉm cười nói một câu, "Hai người các người thật đúng là xứng."

"Cô đừng nói sang chuyện khác." Giang Ninh trừng mắt cô, đôi mắt hận không thể đục ra hai cái lỗ trên mặt Hướng Vãn, "Cô bây giờ còn chưa vào cửa Giang gia đâu, dựa vào cái gì bảo người khác cút? Thật đúng là coi mình là cái nhân vật gì?"

Lúc này, người trong nhà dường như cũng cảm giác được không đúng, nhao nhao đi ra, Giang Ninh thấy Giang Tâm Duyệt và Ôn Hoa Bình đến, nhanh chóng tố cáo, "Mẹ, ba, mọi người tới phân xử đi, Hướng Vãn ức hiếp Lương Huy."

"Xảy ra chuyện gì rồi?" Ôn Hoa Bình hỏi, ánh mắt dạo một vòng trên thân ba người họ.

"Lương Huy tốt bụng giúp cô ta cầm đồ ra tới, thế mà cô ta còn mắng Lương Huy, bảo anh ấy cút, chính tai con nghe được, không tin ba có thể hỏi chính cô ta một chút." Giang Ninh trả lời nói.

Ôn Hoa Bình nhìn Hướng Vãn, "Tiểu Vãn, đây là thật sao?"

"Là thật." Hướng Vãn nhìn thẳng Ôn Hoa Bình, thản nhiên đáp lại.

Vẻ mặt Ôn Hoa Bình sững sờ, tiếp đó sắc mặt trầm xuống, "Tiểu Vãn, sao con có thể như vậy?"

Hướng Vãn nhìn cha ruột của mình, trên mặt dần dần hiện ra mỉm cười, nụ cười vô cùng khiếp người, "Ôn Hoa Bình, có phải trong mắt ba tôi chính là kẻ xấu xa tội ác tày trời không?" Hướng Vãn nhìn Ôn Hoa Bình, đột nhiên lên tiếng hỏi.

Dường như Ôn Hoa Bình không nghĩ tới đột nhiên cô lại hỏi mình như vậy, vậy mà không biết trả lời thế nào.

"Hừ, cô vốn là vậy, trên đời này chẳng có ai xấu xa hơn cô cả."

"Xin lỗi!"

Giang Ninh vừa dứt lời, một tiếng nói uy nghiêm lạnh lùng theo sau vang lên, đám người nhìn về phía sau, Giang Ngư Chu đang bước lớn từ cửa bên kia đi tới.
Nhấn Mở Bình Luận