Rầm!
Cánh cửa bị đá văng một bên. Người đến khiến Châu Niệm không cầm nỗi ủy khuất, càng không thể tiếp tục tỏ ra mạnh mẽ. Cô bật khóc nức nở.
Tư Đồ Vũ thở dốc, quần áo xộc xệch. Nơi này cách đường chính một đoạn khá dài. Hơn nữa không phải đường bê tông dễ đi mà là đường đất trơn trượt, gồ ghề. Vì chạy bộ trên đoạn đường đó nên hiện tại bộ dáng của anh có chút thê thảm.
Chứng kiến một màn này, Tư Đồ Vũ đã thật sự điên tiết. Đôi mắt anh tràn đầy tơ máu, tựa như con thú điên loạn. Hắc tuyến nổi đầy trán anh. Anh nghiến răng ken két. Hai cánh môi mỏng mím chặt, tạo thành một đường thẳng.
Hơi thở của anh trở nên nặng nề, hỗn loạn.
Tư Đồ Vũ hiện tại, thực sự rất giống một quả bom nổ chậm. Chỉ cần một yếu tố nhỏ tác động, anh thật sự sẽ "phát nổ".
Tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi, trong khi đám bắt cóc vẫn chưa hồi thần khi chứng kiến mình xuất hiện, Tư Đồ Vũ bước những bước dài, dần dần thu hẹp khoảng cách với Châu Viên. Anh vươn tay, ánh mắt tràn đầy chết chóc.
Giây tiếp theo, chiếc cổ thon dài trắng ngần của Châu Viên bị bàn tay anh bóp chặt. Tư Đồ Vũ thở hắt một hơi. Từng chữ lạnh lẽo được anh nhả ra một cách chậm rãi, tràn đầy uy hiếp.
“Mày muốn ch.ết thế nào?”
Cơn tức ngực khiến Châu Viên hồi thần. Sắc mặt cô ta tái nhợt. Ánh mắt đầy hoảng loạn, sợ hãi. Châu Viên giữ chặt lấy cánh tay đắc lực của Tư Đồ Vũ, mất nửa ngày trời mới thốt lên được câu nói đứt quãng.
“Tôi… tôi bảo bọn… bọn họ dừng tay… khụ… tha… tha mạng…”
Tư Đồ Vũ hừ lạnh. Đụng đến Châu Viên thật sự khiến anh sởn gai ốc. Bất cứ kẻ nào đụng đến Châu Niệm, trong lòng anh đều sẽ nảy sinh ác cảm cùng sự thù địch vô cùng lớn. Anh quay đầu, nhìn đám khốn nạn kia với ánh mắt sắc bén như dao, hắng giọng uy hiếp.
“Chúng mày bị điếc? Có cần tao cắt đôi tai vô dụng đấy không?”
Giống như để chứng minh cho lời nói của mình, Tư Đồ Vũ lập tức quăng Châu Viên xuống đất, hùng hổ đi đến chỗ Châu Niệm. Anh xắn tay áo, bẻ khớp xương, thuận tay nhặt thanh gỗ gần đó lên, rất nhanh đã vào tư thế chiến đấu.
Bọn côn đồ kia nhìn thấy một màn này, lại trông thấy anh giơ thanh gỗ lên cao, lập tức bị dọa cho sợ hãi, cuống cuồng rời khỏi Châu Niệm. Tư Đồ Vũ đến bên Châu Niệm, quỳ một chân, nhanh chóng cởi áo khoác đắp lên người cô. Anh vươn tay, chậm rãi lau đi những giọt lệ nóng ấm. Đáy mắt anh ẩn chứa sự xót xa.
“Đừng khóc.”
“Anh đau lòng.”
Châu Niệm gạt tay Tư Đồ Vũ, sụt sịt mấy tiếng rồi cũng tự giác lau khô nước mắt. Lấy lại tinh thần, cô trừng mắt nhìn anh.
“Ai khóc chứ. Mau quên cho em. Anh tính ngủ sofa phải không?”
“...”
Tư Đồ Vũ nghẹn lời, nuốt khan, không dám nói bất cứ lời nào. Anh thật sự không dám nghĩ đến viễn cảnh bản thân ngủ trên ghế sofa, đắp cái chăn mỏng dính đâu.
“Anh đừng nhìn em nữa. Bọn chúng sắp chạy hết rồi kìa!”
Mắt thấy bọn xấu xa kia đang bỏ chạy, Châu Niệm lập tức chuyển chủ đề, lên tiếng nhắc nhở Tư Đồ Vũ.
Anh cười nhẹ, lắc đầu với cô. Người của anh còn đang bao vây bên ngoài. Hiện tại chắc cũng đang có người xông vào đây. Làm sao có thể để con mồi chạy thoát được.
Tư Đồ Vũ bế xốc Châu Niệm lên. Cả người cô nằm gọn trong vòng tay anh.
“So với đám đó, anh vẫn nên quan tâm bà xã của mình.”
…
Cách Thế Lan Quan.
“Váy ngủ, đồ lót, khăn tắm.”
“Bà xã, cầm lấy, đi tắm ngay cho anh!”
“Vũ, cái này, em…”
“Hả? Em muốn anh tắm chung với em ư?”
Châu Niệm nín thít: “...” Người đàn ông của cô, quả nhiên là danh bất hư truyền!