(22)
Lạc Ly bất ngờ với nụ hôn ập tới, hơi thở của cô bị Hàn Mặc Vũ xâm chiếm, càn quét khắp nơi. Mọi nỗi bất an lo lắng ban nãy của cô, nay đã theo nụ hôn này tan trong gió. Cô không còn suy nghĩ được gì nhiều nữa, chỉ có thể buông thả bản thân, mặc cho anh muốn.
Cảm nhận được cô gái nhỏ trong lòng hết sức phối hợp, Hàn Mặc Vũ vô cùng kích động, thuận thế bế cô lên, để cho đôi chân thon dài của cô quấn lên hông mình. Khi buông tha cho đôi môi cô, anh khẽ cúi đầu mình xuống, kề lên trán cô, nhìn cô thở dốc.
Lạc Ly cũng không ngờ Hàn Mặc Vũ hôm nay lại về sớm như vậy, nhớ tới câu nói của anh lúc ở trường quay, trái tim cô càng thêm đập loạn xạ. Nụ hôn ban nãy của anh cũng không hề che giấu dục vọng mãnh liệt từ sâu thẳm trong lòng.
Nhìn thấy Lạc Ly suy nghĩ tới ngẩn ngơ, Hàn Mặc Vũ lập tức bật cười:
- Bé ngốc, đang nghĩ gì vậy?
Vừa nói, anh vừa đặt cô xuống bàn, cúi đầu xuống gặm nhấm lấy một bên cổ mềm mại của cô. Cô cũng không đẩy anh ra, vòng tay ôm lấy cổ anh, đáp nhỏ:
- Em đang nghĩ sao hôm nay anh lại về sớm như vậy?
Những lo lắng trong lòng, cô không muốn nói ra với Hàn Mặc Vũ vì sợ làm ảnh hưởng tới tâm tình đang tốt của anh. Với lại anh là một ảnh đế, dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ ưu tiên sự nghiệp lên hàng đầu, cô cũng không muốn anh vì một người như cô mà ảnh hưởng tới sự nghiệp. Nếu như có một ngày mọi chuyện tồi tệ tới mức không còn cách cứu vãn, cô sẽ lựa chọn lặng lẽ rời đi.
Hàn Mặc Vũ rõ ràng nhận ra Lạc Ly đang phân tâm, nhưng anh cũng không vạch trần lời nói dối của cô, chỉ mỉm cười xấu xa:
- Về sớm để còn "ăn" em chứ sao? Bé Lạc Lạc, anh đã bảo em tắm rửa sạch sẽ rồi nằm lên giường chờ anh cơ mà?
Câu này của Hàn Mặc Vũ khiến cho Lạc Ly xấu hổ, cô ngượng ngùng đẩy anh ra, không dám nhìn thẳng vào mắt anh:
- Mặc Vũ, sao anh có thể đường hoàng nói ra những lời như vậy?
Nhìn cô xấu hổ, Hàn Mặc Vũ ngược lại càng cảm thấy thích thú hơn, anh giơ tay nhéo má cô, cất giọng dụ dỗ:
- Được rồi, anh cũng chưa tắm, sẵn tiện chúng mình tắm chung luôn đi.
- Á?
[...]
Căn biệt thự xa hoa rộng lớn, hiển nhiên là phòng tắm cũng đặc biệt rộng rãi. Ngồi cùng Hàn Mặc Vũ trong bồn tắm nước ấm, Lạc Ly cảm thấy thân nhiệt của mình liên tục tăng lên. Rõ ràng nước không quá nóng, nhưng cô lại cảm thấy nóng tới bỏng rát.
Tuy đã cùng với anh, nhưng đây là lần đầu tiên cô tắm chung với người khác giới, cảm giác này vừa lạ lẫm cũng vừa kích thích. Hàn Mặc Vũ ở phía sau từ từ áp sát lại gần cô, ôm lấy cô:
- Lạc Lạc!
Phả hơi thở nóng ấm lên vành tai cô, bàn tay bên dưới của anh đã tìm tới điểm đích cần đến, mò mẫm vào bên trong. Cơ thể Lạc Ly run lên do đột ngột, cô rơi vào vòng tay rộng lớn của anh:
- Ưm... Mặc Vũ...
Hàn Mặc Vũ mỉm cười, giảm lực đạo dưới tay, nhẹ nhàng ma sát vào sâu bên trong hơn nữa, bên môi cất lời an ủi cô:
- Không sao, chút nữa sẽ thoải mái thôi.
Lạc Ly bất lực gật đầu, cả cơ thể mềm nhũn như bị rút hết xương, cô chỉ có thể tựa vào người anh để giữ thăng bằng. Dưới lớp nước ấm, bàn tay anh càng thêm bỏng rát, như đang thiêu đốt cô từng chút một. Cô theo phản xạ mà cắn chặt môi, cố gắng ngăn chặn bản thân phát ra tiếng rên rỉ.
Nhưng hành động này của cô, lại khiến cho anh không vui. Anh đưa một tay xoay đầu cô lại, ép cô không được cắn môi nữa, và rồi còn xấu xa đe doạ:
- Từ nay về sau không được có thói quen này nữa, nếu không... hmmm!
Lạc Ly biết Hàn Mặc Vũ nói được làm được, anh là một người luôn có tinh lực dồi dào, nhu cầu cao như vậy, mỗi lần cùng với anh cô đều bị mệt tới kiệt sức. Cho nên cô không dám làm trái lời anh, ngoan ngoãn thả cánh môi đáng thương ấy ra, thi thoảng lại phát lên một tiếng kêu xấu hổ.
Hàn Mặc Vũ hài lòng gật đầu, cúi xuống hôn lấy tấm lưng trần của cô, cảm xúc mềm mại lập tức ập tới:
- Kêu to lên, anh muốn nghe.
Nói rồi, Hàn Mặc Vũ lại không để cho Lạc Ly kịp phản ứng lại, anh đột ngột xoay cơ thể của cô về phía đối diện với mình, cúi xuống chiếm lấy bờ môi hồng.
Từ đầu tới cuối Lạc Ly luôn trong trạng thái bị động, chỉ đành mặc cho anh muốn gì được nấy. Nụ hôn lần này của anh dịu dàng, thâm tình, không còn ngang ngược như ban nãy nữa.
Vừa hôn cô, anh vừa bế cô đặt lên người mình, sau cùng là cất giọng dụ dỗ:
- Lạc Lạc, tự mình di chuyển đi em!
Lạc Ly xấu hổ tới nỗi hai má đỏ bừng, cái tư thế ngượng ngùng này, cô chưa thử bao giờ, cảm giác vừa hồi hộp tò mò nhưng cũng vừa lo lắng bất an.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể nào chống lại cám dỗ từ anh, từ từ nhích cơ thể mình lên, tiếp nhận đợt khoái cảm lạ lẫm.
...
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ
2. Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy
3. Anh Ấy Từ Chối Trở Thành Một Tên Cặn Bã Sau Ly Hôn
4. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
=====================================
Ở trường quay, lúc này cũng đã gần 10h tối, mọi cảnh quay hôm nay đều đã hoàn thành. Bạch Yên ngồi trên xe riêng của mình, trong lòng vẫn còn tức giận vô cùng. Trợ lí ở bên cạnh cũng tỏ ra bất bình:
- Chị Bạch, rõ ràng là do anh ta không muốn diễn với chị. Anh ta là ảnh đế thì chị cũng là ảnh hậu, sao lại có cái kiểu không tôn trọng nhau như thế chứ?
Bạch Yên trong lòng mặc dù vẫn còn bực bội, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh:
- Có thể là... anh ta đã có bạn gái chăng?
Nói xong câu này, Bạch Yên lại càng thêm khẳng định chắc chắn hơn. Cô ta lập tức nói tiếp:
- Trợ lí Hạ, em điều tra cho chị về người phụ nữ của Hàn Mặc Vũ đi, tốt nhất là hãy tung tin để cho cả thế giới biết. Xem xem, cô ta có thể chịu nổi áp lực của dư luận không?
- Vâng, em biết rồi chị Bạch.