Lọc Truyện

Ẩn Long - Trần Viễn

Bởi vì cô gái này nói chuyện bằng tiếng Việt, nên Trần Viễn nghe hết sức rõ ràng, cho dù nửa chữ cũng không có bỏ sót. Hơn nữa, bộ dáng của cô ta thật sự quá mức thuần thục. Trần Viễn có chút nghi ngờ, đây thật sự chỉ là lần đầu của cô ta thôi sao?

“Sao thế? Ngài không đồng ý à?”

Nhìn thấy Trần Viễn cứ đứng ngẩn người ngay tại chỗ, cô gái lúc này mới không khỏi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn về phía anh.

“Không cần, tôi không có nhu cầu sử dụng dịch vụ của cô.”

Nói xong, Trần Viễn cũng không muốn để cô gái này tiếp tục ở trong phòng ngủ của mình. Anh móc ra một tờ tiền mệnh giá 500 bạt, đưa cho cô ta rồi nói.

“Đây, con như là tiền boa của tôi cho cô.”

Nhìn thấy Trần Viễn đưa tiền, trên khuôn mặt của cô gái trẻ không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc. Sau đó, cô liền lắc đầu liên tục, không có ý định tiền boa mà Trần Viễn đưa cho.

“Xin lỗi, tôi không thể nhận tiền của anh. Nếu anh cảm thấy không được hài lòng, tôi sẽ thông báo với quản lý, để cho ông ấy gọi người khác đến thay thế.”

Nói xong, cô gái cũng biết là công việc lần này của mình không thể nào thực hiện được. Thế nên, trên khuôn mặt của cô xuất hiện một vẻ chán nản. Sau đó, cô nhanh chóng đem quần áo ở dưới đất nhặt lên, mặc lại trên người. Cũng không đợi cho Trần Viễn đuổi khách, cô gái trẻ lúc này đã tự động mở cửa, bước ra bên ngoài.

Lúc rời đi, trong miệng của cô cũng không quên lẩm bẩm lấy, bộ dáng có vẻ vô cùng thất vọng.

“Bây giờ mình phải làm sao đây? Hôm nay đã là vị khách hàng thứ hai từ chối không cho mình mát-xa. Nếu như cứ tiếp tục như vậy nữa, quản lý sẽ đuổi việc mình mất. Mẹ đang bị bệnh, bà ấy cần phải có tiền để đi chữa bệnh. Không được, mình nhất định phải nhanh nghĩ cách mới tốt…”

Trong miệng không ngừng lẩm bẩm lấy, cô gái trẻ cũng không biết được, Trần Viễn lúc này đã nghe hết toàn bộ lời nói của cô. Vẻ mặt của anh lúc này cũng vô cùng đặc sắc. Anh cũng không rõ, chỉ là mát-xa, có cần thiết phải cởi đồ ra nhanh như vậy hay không?

Không biết suy nghĩ như thế nào, giống như là mang theo một chút đồng cảm. Lúc này, Trần Viễn đột nhiên lớn tiếng hô lên: “Khoan đã!”

Vốn dĩ đã đi được một đoạn khá xa. Lúc này, đột nhiên nghe được tiếng hô của Trần Viễn, bước chân của cô gái trẻ không khỏi dừng lại. Sau đó, trên khuôn mặt của cô hiện rõ nghi hoặc, không hiểu Trần Viễn gọi cô còn có việc gì.

“Anh đang gọi tôi?”

“Tôi không gọi cô, thì còn có thể gọi ai ở đây?”

Không biết vì sao, càng nhìn Trần Viễn càng cảm giác cô gái này có một chút gì đó rất tương tự với em gái của anh. Chính vì thế, tâm tình của anh cũng buông lỏng ra không ít. Trong lúc nói chuyện, anh lại mang theo một chút tùy ý.

Nghe thế, cô gái mới có chút không được rõ ràng. Vừa rồi, anh ta đã nói không muốn sử dụng dịch vụ của mình. Lúc này, tại sao lại kêu mình trở về làm gì?

Càng nghĩ, cô gái càng cảm thấy vị khách hàng này của mình có chút kỳ quặc. Nhưng mà, vì tinh thần nghề nghiệp, cô vẫn chậm rãi đi tới, đứng ở trước mặt của Trần Viễn, lộ ra một cái nụ cười hết sức chân chất.

“Quý khách, anh có nhu cầu gì sao?”

“Không phải, tôi chỉ muốn hỏi, cô làm nghề gì?”

Trần Viễn hơi sợ cô gái này lại làm ra hành động quá khích nào đó. Thế nên, anh trực tiếp cắt đứt suy nghĩ lung tung của cô, hỏi lên vấn đế mà mình muốn hỏi ở trong lòng.

“Thưa quý khách, tôi là nhân viên mát-xa của khách sạn. Mỗi giờ chỉ tính một ngàn bạt. Hơn nữa, dịch vụ của khách sạn chúng tôi, là một trong những dịch vụ tốt nhất của Băng Cốc. Không biết, quý khách có muốn tôi đến phục vụ cho ngài hay không?”

Dường như thói quen nghề nghiệp để cô gái trẻ này không cách nào rời bỏ được. Vừa nghe Trần Viễn hỏi đến, cô liền liên thanh nói ra không ngừng. Hơn nữa, cô còn đưa lấy ánh mắt vô cùng chờ mong, nhìn lấy anh.

Nhất thời, Trần Viễn có chút bất đắc dĩ, hơi hơi lắc đầu một cái. Sau đó, anh dùng ánh mắt nghiêm túc, nhìn lấy cô gái trẻ hỏi thăm.

“Vậy một ngày cô có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

Nghe hỏi đến vấn đế này, cô gái trẻ hơi có vẻ do dự, không muốn trả lời Trần Viễn. Thế nhưng, câu nói tiếp theo của anh, lại để cho cô không khỏi tỏ ra vui mừng, còn mang theo một chút khó tin.

“Như vậy đi, bây giờ tôi cũng không có ý định sử dụng dịch vụ của cô. Nhưng mà, tôi có việc muốn đi ra ngoài một chút. Cô giúp tôi làm hướng dẫn viên, mỗi giờ tôi sẽ trả cô một ngàn bạt, cô thấy thế nào?”

Quả thật, lời đề nghị này của Trần Viễn để cho cô gái trẻ cảm thấy dao động không thôi. Chỉ là, cô cũng không có trực tiếp gật đầu đồng ý, mà đang rơi vào suy nghĩ. Dù sao, công việc này là một người quen giới thiệu cho cô. Nếu cô đột nhiên bỏ đi, làm hướng dẫn viên cho Trần Viễn. Như vậy, quản lý có thể trách phạt hoặc là đuổi việc cô hay không?

Suy nghĩ một hồi, giống như làm ra quyết định quan trọng nào đó. Cô gái hơi có một chút căng thẳng, nhìn thẳng về phía Trần Viễn nói ra.

“Tôi muốn mười ngàn, anh có đồng ý hay không?”

Nghe nói ra con số này, Trần Viễn không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Cũng không phải là anh cảm thấy cô gái này không biết lý lẽ, trực tiếp đòi lên giá cao như vậy. Anh chỉ cảm thấy, việc này có chút kỳ quặc. Thông thường, cũng không có ai lại hô ra một cái giá cao như vậy cho một lần làm hướng dẫn viên du lịch. Tất nhiên, ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt khác thì không tính.

“Tôi… tôi cũng không muốn nhiều tiền như vậy đâu. Thật ra, mẹ tôi đang cần tiền để chữa bệnh. Bác sĩ nói, bà ấy cần phải đóng đủ mười ngàn, thì mới có thể nhập viện được. Chỉ cần… chỉ cần anh chịu đồng ý. Tôi… tôi có thể làm bất cứ điều gì mà anh yêu cầu.”

Nếu là người khác nghe được lời này, nhất định là sẽ cho rằng cô ta đang giả vờ tội nghiệp, để lừa tiền bọn họ. Dù sao, đã có không ít trường hợp du khách nước ngoài bị các cô gái trẻ ở bản địa lừa bịp, tốn rất nhiều tiền nhưng không lấy được một chút lợi ích nào.

Thế nhưng, Trần Viễn thì không hề cho rằng như vậy. Từ trong ánh mắt, cũng như lời nói của cô. Anh có thể cảm nhận được, đây đều là những lời nói thật lòng. Hơn nữa, lúc cô ta tự mình lẩm bẩm ở trong miệng, rõ ràng là đang dùng đến tiếng bản địa. Nếu như không phải Trần Viễn nghe hiểu được, thì sẽ không có chuyện anh kêu gọi cô quay trở lại.

“Được, tôi sẽ cho cô mười ngàn. Nhưng mà, tôi cũng không muốn cô phải là bất cứ điều gì cho tôi. Tôi chỉ có một cái yêu cầu duy nhất, cô phải nhất định đồng ý với tôi mới được.”

Ban đầu, nghe Trần Viễn sảng khoái đáp ứng như vậy, trong lòng của cô gái trẻ cam thấy vô cùng mừng rỡ. Thế nhưng, sau khi nghe anh muốn cô đáp ứng yêu cầu của mình. Nhất thời, trong lòng của cô không khỏi rơi vào do dự, hai tay nắm chặt lại với nhau.

Qua một lúc, cô mới cắn răng nói ra: “Đồng ý, tôi sẽ chấp nhận yêu cầu của anh!”

Lần này, đến phiên Trần Viễn hơi có chút ngạc nhiên. Ánh mắt có chút chăm chú, nhìn về phía cô.

“Cô không cần hỏi tôi muốn yêu cầu gì sao?”

“Không cần, chỉ cần có thể kiếm được tiền chữa bệnh cho mẹ. Cho dù anh có đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, tôi cũng sẽ đồng ý.”

Dường như làm ra rất nhiều quyết tâm, cô gái trẻ lúc này cực kỳ kiên nghị, lắc lắc đầu.

Nhất thời, Trần Viễn không khỏi im lặng. Cuối cùng, anh cũng không có nói thêm lời nào, quyết định cùng với cô gái trẻ đi ra ngoài.

“Cô tên là gì?”

“Tôi tên là Malee!”

Lúc này, Trần Viễn cùng với cô gái trẻ đã đi ra khỏi khách sạn. Hai người bọn họ bắt đầu hướng về phía bên ngoài thành phố, lái xe chạy tới.

Bởi vì Trần Viễn muốn Malee đưa anh về nhà của cô. Chính vì thế, lúc nói chuyện với Trần Viễn, Malee cũng lộ ra một chút e dè. Tất nhiên, Trần Viễn cũng không có ý định thất hứa. Sau khi hai người rời khỏi khách sạn, anh đã đưa cho Malee 5000 Bạt, coi như là tiền đặt cọc để Malee làm hướng dẫn viên cho anh.

Đi khoảng chừng hơn nửa giờ đồng hồ, xe taxi dừng lại ở một đầu con phố nhỏ, phía bên trong nhìn như có vẻ cũ kỹ, lụp xụp. Nhìn thấy cảnh này, hai đầu lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại.

“Đây… đây là nhà tôi.”

Nhìn thấy biểu hiện ở trên mặt của Trần Viễn, trong lòng của Malee hơi có chút lo sợ, vội vàng lên tiếng giải thích.

Thấy vậy, Trần Viễn cũng không có nói thêm lời nào, mà cùng với Malee xuống xe, bắt đầu đi vào bên trong hẻm nhỏ.

Thế nhưng, hai người chỉ đi được một đoạn, liền có bóng người lảo đảo, từ phía bên trong hẻm nhỏ đi ra ngoài. Sau đó, người này vừa mới nhìn thấy Malee và Trần Viễn xuất hiện ở trước mặt, tức thì đôi mắt không khỏi sáng lên. Nhất là, ánh mắt của ông ta khi nhìn về phía Trần Viễn, lộ ra biểu hiện vô cùng quái dị.

“Malee, giờ này mày không đi làm ở khách sạn, dẫn theo đàn ông trở về đây làm gì?”

Lúc nói chuyện với Malee, ánh mắt của người đàn ông này vẫn không quên nhìn về phía Trần Viễn. Nhưng mà, sắc mặt của Malee lúc này lại tỏ ra vô cùng sợ hãi, vội vàng lui lại phía sau vài bước.

“Dượng… tôi… tôi không có dẫn đàn ông về nhà.”

“Ha ha ha, thế đây không phải đàn ông, chẳng lẽ là đứa đàn bà vô dụng giống như mẹ mày hay sao?”

Tiếng cười của người đàn ông lúc này rất lớn, toàn bộ xóm nhỏ đều có thể nghe được hết sức rõ ràng. Nhưng tất cả bọn họ, không ai thèm để ý đến chuyện này. Dù sao, những thứ này đối với bọn họ quá mức quen thuộc.

Nhấn Mở Bình Luận