Hôm ấy, trời chập choạng tối. Tiểu Hà vừa nấu cơm xong, thấy đã muộn mà vẫn chưa có ai về, dù là A Thiển hay cha mẹ hắn. Cô sốt ruột, vội tháo tạp dề, xỏ bừa một đôi dép lê chạy ra ngoài tìm. Ông bà Lý thì không sao, chỉ sợ A Thiển đi chơi không may gặp phải chuyện gì.
Chẳng ngờ là vừa ra đến cửa đã thấy A Thiển từ xa đang chậm rãi đi đến.
Hắn tuy đầu óc có chút không được bình thường từ sau cái chết của Hướng Mạc Tâm, nhưng ngoại trừ ngồi nói chuyện một mình ra và không ngừng gọi " Tâm Tâm ", hắn thoạt nhìn không giống như có bệnh.
Nhìn thấy hắn, dáng người cao lớn vạm vỡ như một chiến binh, bước đi vững vàng mạnh mẽ, Tiểu Hà mới cảm thấy yên lòng mà thở phào nhẹ nhõm. Cô mở cổng, gọi lớn:
" A Thiển đi chơi mau về! Cơm nước đều xong xuôi cả rồi! Gọi chú thím về ăn nữa thôi! "
A Thiển cũng nhìn cô, nghe cô nói, nhưng hắn vẫn không chút biểu cảm. Tuy vậy, Tiểu Hà dường như không nhận ra, hắn hôm nay có chút thay đổi
____________________________________
Phố Thành Hoa sầm uất đêm nay lung linh, tráng lệ khác thường.
Bạch Luật lái xe chở Giản Đơn từ công ty về Giản gia, bản nhạc du dương vẫn phát ra nhẹ nhàng, êm ả.
Từ phía trước, nhà hàng Thành Hoa nằm bên tay phải con đường lớn rộn ràng, tấp nập. Người người diện những trang phục dự tiệc sang trọng, lịch lãm lần lượt ra vào sảnh lớn.
Giản Đơn cũng hóng hớt trông theo:
" Ái chà! Hôn lễ này linh đình lắm nè! Khéo ngang với bữa đại tiệc của anh Ngô ấy chứ anh Bạch nhỉ? "
Bạch Luật gật đầu, cũng tranh thủ liếc ra một cái:
" Ừ! "
Chiếc xe dần lướt qua nhà hàng, Giản Đơn vẫn không ngừng ngoái đầu lại nhìn. Mãi cho đến khi Bạch Luật rẽ sang một lối đi khác, cô mới lại yên vị, phóng ánh mắt về phía xa xăm. Bóng đèn đường vàng rực, ấm áp chiếu rọi vào đôi con ngươi to tròn đen láy của cô, mạnh mẽ cháy lên một đốm lửa. Một đốm lửa vẫn như đương khắc họa nên gương mặt của cô dâu và chú rể trên bức ảnh lớn trước sảnh Thành Hoa.
" Cuối cùng cho dù đó có là ai, mọi thứ cũng đều có một kết cục tốt đẹp và xứng đáng! "
Được một đoạn, Bạch Luật bỗng quay sang cô lên tiếng:
" Giản Đơn, mình kết hôn nhé! "
Giản Đơn lập tức bụm miệng, ngăn mình cười chảy nước mắt:
" Anh Bạch anh điên à? Tôi mới 20 tuổi, còn chưa có học xong Đại học! Muốn lấy tôi, anh đợi ít nhất 7 năm nữa! "
Bạch Luật cười:
" Anh bảo anh không đợi được, em định thế nào? "
Cô đáp ngay:
" Tôi lấy người khác! "
___________________________________
Trước cổng Giản gia.
Bước xuống xe nhìn ngôi nhà màu trắng quen thuộc lại xa lạ vô biên, Giản Đơn thở dài.
" Ngày nào cũng đưa em về, vất vả cho anh quá! "
Nhìn cô gái nấm lùn nói mấy lời khách sáo, Bạch Luật lại không nhịn được cúi người hôn lên môi cô một cái:
" Đưa vợ về tận nhà, không phiền! "
Giản Đơn rùng mình, trừng anh:
" Vợ cái đầu anh! Muộn rồi anh đi về đi! "
Dứt câu cô liền vẫy tay đi vào trong biệt thự. Bóng dáng nhỏ bé lon con, điệu bộ lại năng động hệt như của thiếu nữ Đông Sơn năm nào.
Bạch Luật bỗng nhói trong lòng. Kỳ thực cho dù Hướng Mạc Tâm đã sống và tồn tại trong thân xác Giản Đơn, nhưng hình ảnh của cô trước kia vẫn ám đọng mãi trong tâm trí anh. Vĩnh viễn để lại một vết thương lòng không bao giờ khôi phục như cũ.
***
Giản Đơn vừa mở cửa vào nhà, lập tức đã có người đứng trực sẵn chào đón cô.
Giản Tố khoanh tay dựa cột, dáng vẻ kiêu ngạo hằn rõ. Thấy Giản Đơn vào nhà, cô ả liền đánh mắt sang cất giọng mỉa mai:
" Chị họ có bạn trai mà chưa dám ra mắt nhà ta sao? Nhìn chiếc xe là biết chẳng phải loại hay ho đáng nể gì. Làm cứ tưởng thế nào! "
Nói là em họ nhưng Giản Tố thực chất lớn hơn cô hai tuổi.
Giản Đơn nhún vai, chân cởi giày, tặc lưỡi đáp:
" Vậy thì phải biết rằng, em còn chưa có được như chị đâu! "
Giản Tố lập tức ăn phải một cục tức.
Lời này vừa hay bị mợ Giản từ trên lầu đi xuống nghe thấy. Mụ khó chịu ra mặt khi con gái bị xúc phạm:
" Cháu gọi thế nào là chưa được bằng? Đi theo cậu nhiều năm cháu hẳn biết đến Tề thiếu chứ nhỉ? Con gái ta có quan hệ rất tốt với cậu ta, cũng đã từng nảy sinh tình cảm! Yêu đương mặn nồng! " Nói đến đây mụ bỗng thở dài: " Chỉ là con nha đầu ngốc, chỉ vì giận hờn một chuyện cỏn con mà nằng nặc chia tay! "
Lần này mụ quay sang Giản Tố:
" Thế đã làm lành chưa hả? Lâu như vậy rồi còn chưa chịu tha thứ cho cậu ta sao? "
Giản Tố phút chốc trở nên cứng nhắc.
Giản Đơn tròn miệng " Ồ! " một tiếng, giọng nói có chút phấn khích:
" Sao con lại không biết chứ? Anh ta nổi tiếng phóng túng như vậy, phụ nữ ảo tưởng tình cảm với anh ta không ít! " Nói đến đây, sắc mặt hai người kia lập tức tối lại, Giản Đơn thầm đắc ý vỗ tay " À! " một tiếng: " Cháu còn biết Tề thiếu sang năm chuẩn bị kết hôn nha! Chờ chị Tiểu Miểu tốt nghiệp Đại học là triển luôn! Mắt thấy tai nghe, là bạn bè với nhau tin tức lệch đi đâu được đúng không mợ?! Thật tiếc quá, Giản Tố nhà ta chẳng còn có cơ hội làm lành rồi haizzz! "
Nói đoạn còn đi đến vỗ vai Giản Tố an ủi. Cô ta tức giận hất tay Giản Đơn ra, cô nàng không những không giận còn thuận theo đó mà vẫy tay chào tạm biệt hai người rồi đi lên phòng.
Giản Tố trừng mắt đầy hận ý nhìn theo bóng lưng Giản Đơn, nói với bà mẹ:
" Mẹ, mẹ có cảm thấy con nhỏ này thay đổi trắng trợn không? Giống như là một người hoàn toàn khác vậy! "
Mụ ta trầm ngâm gật đầu. Lúc này, người con gái lớn từ đâu bỗng xuất hiện, lắc đầu chép miệng nói:
" Con bé này từ giờ chúng ta khó có thể động vào. Thứ nhất hiện tại, với đầu óc thương nhân,nó cực kỳ ranh mãnh. Thứ hai, bố rất trọng dụng nó! Cẩn thận chúng ta một ngón tài sản cũng không giữ lại được! "
***
Phòng của Giản Đơn, từ sau khi trở về vẫn được giữ nguyên như cũ, không hề có một sự thay đổi nào.
Cũng giống như cái tên 'Giản Đơn', căn phòng rất đơn giản, thậm chí hết sức tối giản. Cô nhỏ bé, phòng chẳng lớn lao gì. Từ sàn nhà, nền tường hay nội thật đều mang màu chủ đạo là màu trắng, vừa sạch sẽ, vừa nhã nhặn, tinh khôi lại không kém phần thanh lịch.
Giản Đơn đi vào nhà tắm, nửa tiếng sau mới trở ra, cô đến bàn làm việc, lấy bánh mì mua dọc đường từ trong túi xách ra, vừa ăn vừa đọc nhật ký của chính mình. Con mèo tai cụp từ đâu phóng tới, đậu ngay trên vai cô.
Quyển nhật ký ghi chép lại mỗi ngày sống tại Giản gia của Giản Đơn khi mà cha mẹ cô mất sớm. Đó là những chuỗi ngày tháng không thiếu thốn tình cảm, bệnh tật về thể xác mà còn bị tra tấn tinh thần một cách lạnh lùng, tàn nhẫn bởi những con người danh nghĩ là người thân trong căn nhà này. Chung quy, có quá nhiều thiệt thòi lẫn ấm ức.
Giản Đơn tính vốn thiện lương lại nhút nhát, thà chịu đau đớn cũng không dám tổn thương lại người khác. Vậy mà mợ Giản và hai đứa con gái của mụ ta thậm chí ghẻ lạnh, coi thường cô. Thậm chí muốn cướp đoạt phần tài sản mà mẹ Giản Đơn để lại cho cô.
Thật may mắn Giản Đơn đã ý thức được việc này, ra sức học tập và tìm hiểu chuyên sâu về kinh doanh, tài chính trong khi những đứa con của mụ mợ thì chỉ biết đua đòi, làm đẹp, ăn chơi lêu lỏng.
Càng đọc càng không đành lòng, càng đọc càng thương xót và căm phẫn thay cho Giản Đơn. Mỗi lần đọc, là mỗi lần khóc.
" Giản Đơn! Có mình ở đây rồi! Họ sẽ không thể bắt nạt hay tổn thương chúng ta nữa! "
***
Qua một lúc lâu, điện thoại đặt bên cạnh bỗng reo lên. Giản Đơn hơi ngạc nhiên, cô lau nước mắt điều chỉnh lại giọng nói sau đó vui vẻ bắt máy nghe:
" Alo Thiển Thiển, anh lại không chịu ăn cơm à? Không ngoan gì hết! "
// Anh ăn rồi! // Đầu dây bên kia trầm giọng đáp.
" Ô! Thế thì ngoan quá! Thiển Thiển, anh phải ngủ sớm đó! Còn phải nghe lời hai bác và chị Tiểu Hà, đừng để họ phiền lòng nghe chưa? "
Cô nói, giọng ngọt ngào mềm mại như dỗ dành trẻ con, tiện tay đút cho mèo con một miếng thịt đỏ.
Bên kia hồi lâu không thấy đáp, Giản Đơn đinh ninh A Thiển lại ngồi thừ người ra rồi, nói thêm cũng vô ích. Cô định cúp máy thì ở đầu dây bên kia, Tiểu Hà vội lên tiếng:
" Giản Đơn, em mau trở về, A Thiển khỏe lại rồi! Thật sự khỏe lại rồi! "
_________________________________
Công việc của những ngày sau đó được tạm gác hoặc dời lại.
Giản Đơn một mình trở lại quê nhà, lúc về đến nơi mới nói cho những người ở trên Thành phố biết.
Cô đi bộ tới nhà A Thiển, nhìn lối mòn quen thuộc qua nhiều năm đã có nhiều thay đổi, Giản Đơn bỗng thấy hoài niệm. Lúc đi ngang qua phần mộ của Hướng Mạc Tâm, hay còn là của chính cô, Giản Đơn khịt mũi đi tới, ôm lấy ngôi mộ:
" Thật là nhớ bản thân quá đi! Hồi đó cao kềnh không thích, bây giờ muốn cao thêm 1cm cũng chẳng được! "
Giản Đơn vừa dứt lời một giọng khác nói bất thình lình vang lên:
" Âu cũng là cái nghiệp! "
Lý Thiển đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh cô gái nhỏ, ánh mắt xót thương nhìn phần mộ.
Thiếu nữ tóc ngắn với nụ cười rạng rỡ trên bia mộ qua bao năm vẫn tươi cười như thế, vẫn tràn đầy sức sống và mãi mãi vẫn vậy.
Lý Thiển mỉm cười, hạ ánh mắt nhìn xuống cô gái nhỏ ngồi bên cạnh:
" Anh nói sai à? "
Giản Đơn cười trừ, buông tha bia mộ:
" Anh nói không sai! " Cô nói, hoàn toàn không đả động gì đến việc anh không tỉnh táo trước kia. Lý Thiển cũng thuận theo đó mà bỏ qua, hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lý Thiển đưa tay dịu dàng vuốt lên gương mặt trong di ảnh, viền môi có chút run rẩy:
" Anh xin lỗi vì đã không được tỉnh táo để đưa tiễn em tử tế! "
" Em không để bụng anh day dứt cái gì! "
Giản Đơn ngước lên nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, gương mặt anh vẫn mộc mạc, tuấn tú như ngày nào, chỉ có ánh mắt ngày càng đươm vẻ thăng trầm.
Dường như sau bao ngày tháng biến cố, đã để lại trong người đàn ông này rất nhiều điều, cũng là rất nhiều nỗi đau.
Lý Thiển bỗng chuyển đề tài:
" Em dạo này thế nào? Nghe mẹ Thanh bảo em cùng với cậu Bạch rất tốt! "
Trong giọng nói trầm thấp, Giản Đơn có thể nghe ra sự tiếc nuối lẫn đau lòng.
" Vâng ạ! Giản gia rất giàu có, em hiện đang vừa học vừa làm với cậu Giản Đông, cuối tuần hoặc có dịp nghỉ lễ lại chạy về đây thăm mẹ và mọi người! Anh Bạch cũng đi cùng nữa, chỉ trừ phi bận quá anh ấy mới phải ở lại thành phố thôi! "
Cô nói xong lại ngước lên nhìn anh:
" Còn anh? "
" Khi nào em sẽ kết hôn? " Lý Thiển chợt đáp lại một câu hỏi chẳng liên quan.
Giản Đơn không hiểu anh đang nghĩ gì nhưng vẫn trả lời:
" Ít nhất 7 năm nữa! "
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!