Lọc Truyện
Tên chương là Cử án tề cơ 举案齐基 nhưng mình không biết dịch sao nên mình để cậu trên nhé. Ý nghĩa của tên chương thì mn đọc hết chương này là hiểu nha.

==================

Chuyển biến kiểu này quả thực là kịch tính, Mc ứng biến rất nhanh, anh khẩn cấp mời Ngụy Lai lên sân khấu.

Ngụy Lai giơ một cái bảng tiếp ứng to đùng còn lấp lánh ánh sáng, một đường tản ra mị lực, lâu lâu còn gửi một cái hôn gió về phía khán giả chậm chạp như ốc sên đi về phía sân khấu.

Diêu Triêu Vụ như nghẹn ở yết hầu, đủ mọi màu sắc trên bảng tiếp ứng thật sự làm mắt gã đau đớn, dạ dày bị lòng ghen ghét đến mức phát đau, trước đây gã tự an ủi bản thân rằng trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, gã đã không phải là minh tinh nhỏ tuyến 108 năm đó nữa, cho dù quan hệ của gã và Ngụy Lai rất tốt nhưng Ngụy Lai không cho gã làm cái này không cho gã làm cái kia, hạn chế sự phát triển của gã, suy nghĩ về sự nghiệp của họ không giống nhau, Ngụy Lai từ chức cũng tốt dù sao ngày nào đó gã cần Ngụy Lai hỗ trợ thì hắn cũng sẽ tung tăng trở lại bên gã thôi. Chỉ là gã không ngờ Ngụy Lai vậy mà sẽ phản bội mình, cảnh tượng trước mắt làm sự phản bội có vẻ chân thật như vậy, Ngụy Lai đi về phía gã nhưng trong mắt Ngụy Lai không có gã mà toàn bộ là một người khác, điều này khiến Diêu Triêu Vụ vừa hận vừa oán, hận Sơ Ân không biết xấu hổ cướp người đại diện của gã, oán Ngụy Lai thất tín bội nghĩa đầu nhập trận doanh của đối thủ một mất một còn của gã.

Sơ Ân nhón chân mong chờ, hai mắt không chớp khóa chặt lấy Ngụy Lai hận không thể cứ thế nhảy xuống bế hắn lên, may là lí trí Sơ Ân vẫn còn đó, chỉ hơi hơi nhón chân miễn cưỡng đóng đinh chân mình lại một chỗ nhưng vào chớp mắt Ngụy Lai bước lên sân khấu cậu liền vội vội vàng vàng nhảy nhảy về phía trước dùng sức ôm lấy hắn. Sơ Ân cao hơn Ngụy Lai 1cm, trông hai người cao xấp xỉ nhau nên muốn đạt được hiệu quả chim nhỏ nép vào người thì gặp phải chút khó khăn, cậu đành hơi cong lưng ghé mặt vào bả vai Ngụy Lai cọ cọ, nhỏ giọng nói: "Ngứa mặt."

Thanh âm kia quả là tủi thân cực kỳ lại lộ ra vài phần yếu ớt thân mật, Ngụy Lai nảy sinh tâm tình cha hiền vỗ vỗ lưng Sơ Ân an ủi: "Đừng sợ, không sao đâu, chờ xuống sân khấu tôi vào hậu trường xem giúp cậu."

Sơ Ân gật gật đầu buông Ngụy Lai ra ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn, mặc dù mặt vẫn còn rất ngứa nhưng thật thần kỳ, Ngụy Lai giống như máy sưởi được Đại Quất thích nhất, chỉ cần đứng gần bên cạnh Sơ Ân sẽ khiến cho cơ thể lạnh lẽo của cậu dần ấm lại, tâm trạng cũng chậm rãi yên ổn lại.

Mc kinh ngạc nói: "Sơ Ân nói anh không tới nha? Sao lại trộm đến trường quay rồi, chẳng lẽ là định âm thầm khảo sát hiện trường làm việc của chúng tôi ư?"

Ngụy Lai nửa thật nửa giả nói: "Vốn dĩ cơ thể có chút không thoải mái nên cậu ấy không cho tôi đi theo còn nói muốn tự mình độc lập làm việc. Ai, tôi lại không yên lòng đành phải lén lút đến đây xem."

Mc trêu ghẹo: "Sao lại giống như chăm sóc con trai thế nhở?"

Ngụy Lai nhún vai, nói: "Không phải đúng vậy à."

Sơ Ân giơ tay vỗ nhẹ lên bả vai Ngụy Lai một cái nói: "Không... Phải mà."

Ngụy Lai nói: "Rồi rồi rồi, cậu là ông giời con của tôi được chưa."



Bình thường Ngụy Lai và Sơ Ân vẫn luôn nói chuyện như vậy nên không cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng vừa dứt lời, trường quay lại rộ lên tiếng la hét hết đợt này đến đợt khác. Những lời này nếu đổi người khác nói thì có lẽ nghe thật sự là sến sẩm nhưng Ngụy Lai thì không, hắn là người có năng lực nói bất kể lời nào cũng có thể nói rất chân thành hơn nữa còn tràn ngập chiều chuộng như mê hoặc.

Ngụy Lai đột nhiên xuất hiện ở trường quay đánh vỡ tiết tấu quay chụp nhưng lại mang đến hiệu quả rất tốt, tất nhiên Mc phải bắt được cơ hội này để hỏi thêm vài câu, dù sao thì hiện tại mức độ nổi tiếng của Ngụy Lai thậm chí còn cao hơn cả một minh tinh tuyến 3 bình thường, hắn tự nhiên đến đây còn không cần trả tiền.

Mc nói: "Gần đây tôi có xem Thần tượng nhà tui, anh biết không, lúc tôi xem kỳ thứ nhất quả thực là sợ ngây người! trong chương trình đó cậu Diêu Triêu Vụ tràn đầy năng lượng lại dịu dàng đáng yêu thì đúng là tôi biết. Nhưng mà Sơ Ân nha, tôi không ngờ cậu ấy vậy mà có đến hai gương mặt! Lần đầu tiên tôi làm chương trình với Sơ Ân của chúng ta là 5 năm trước, tôi chỉ là một tên gà mờ còn bài hát của cậu ấy đã liên tục oanh tạc 3 tháng rồi, tôi rất là căng thẳng, sau đó mỗi vấn đề tôi hỏi cậu ấy, cậu ấy đều chỉ dùng có mấy chữ trả lời tôi."

"Ấn tượng sâu sắc nhất của tôi chính là tôi hỏi Sơ Ân rằng cậu ấy thường viết bài hát vào lúc nào, đây là vấn đề tôi đột nhiên muốn hỏi không có trong kịch bản. Lúc đó cậu ấy không nói lời nào mà cứ thế nhìn tôi, nửa ngày sau mới nói ra một câu lúc trèo lên trên cao. Sau đó, không có sau đó! Sơ Ân quả đúng là một người đàn ông tới từ núi băng nha!"

"Nhưng mà tính tình cậu ấy trong Thần tượng nhà tui quả thật là mềm mại!"

Ngụy Lai nhướng mày nói: "Mặc dù nói như này có hơi ngại nhưng ở trong lòng tôi địa vị của Sơ Ân đều cao hơn so với các vị đang ngồi đây."

Sơ Ân: "......"

Diêu Triêu Vụ đột nhiên nói một câu như đùa giỡn: "Địa vị của cậu trong lòng tôi cũng rất cao."

Lời này nghe qua thì không có vấn đề gì nhưng liên hệ với việc trước đây Ngụy Lai từng làm người đại diện cho Diêu Triêu Vụ 5 năm tỉ mỉ mà nghĩ thì lại phẩm ra không ít hương vị bất thường.

Diêu Triêu Vụ như bị nữ chính khổ tình nhập: "Cậu không chỉ là người đại diện của tôi, hơn nữa còn là người bạn không ai có thể vượt qua trong lòng tôi."

Lúc Sơ Ân lăn lộn ở phòng hóa trang còn có thể giữ bình tĩnh, thấy Trần Mai Hàm mặc đồ đôi hồi xưa mình mua cũng không đánh người, cảm xúc miễn cưỡng ổn định, lúc bị dị ứng cũng cố gắng chống đỡ không hề tùy hứng.

Nhưng bây giờ cho dù là trên đầu có vuốt một cân sáp vuốt tóc thì cũng không ngăn nổi cậu xù lông vì Trần Mai Hàm trong sáng ngoài tối cue Ngụy Lai vào.

Sơ Ân lại bị ghen ghét làm choáng váng đầu óc, pạch một tiếng ghé vào lưng Ngụy Lai, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Anh ấy, là của tôi."

Ngụy Lai: "......"

Diêu Triêu Vụ: "......"

Sau lưng đạo diễn và Mc vã một trận mồ hôi lạnh, hóa ra Sơ Diêu là giả mà cửa tủ của Sơ Ngụy thì phành phạch mở ra đóng không nổi rồi!

Đạo diễn điên cuồng phất tay với Mc, ý bảo hắn nhanh nhanh đuổi Ngụy Lai xuống, Ngụy Lai cũng thức thời, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, buông ba ra nào. Ba phải đi xuống giơ bảng cho em."

Sơ Ân không tình nguyện nói: "Anh phải luôn nhìn tôi." Rồi lại nhỏ giọng nói thêm một câu: "Chỉ có thể nhìn tôi."

Ngụy Lai nói: "Ò."

Sơ Ân lại nói: "Cơ mà, tôi bị dị ứng, thôi anh đừng nhìn tôi, xấu lắm."



Ngụy Lai: "Ò ~"

Sơ Ân tức giận: "Ngụy Lai, nguyên tắc của anh đâu, chỉ biết ừ thôi à!"

Ngụy Lai hì hì cười một tiếng khiêng bảng nhảy xuống ngồi xổm bên cạnh tổ đạo diễn, hai tay hợp lại thành hình cái kính viễn vọng nhòm về phía Sơ Ân. Như vậy hắn sẽ không thể thấy những người khác chỉ có thể nhìn cậu.

Sơ Ân liếc mắt ngắm Ngụy Lai một cái liền nghiêng đầu, cảm giác mặt mình nhất định là đỏ lên rồi, thầm cảm thấy may mắn vì mặt mình đã đỏ vì dị ứng nên người khác cũng không nhìn ra được.

Sau khi có Ngụy Lai, thời gian trở nên không còn gian nan nữa, tựa như sau vài lần cậu trộm ngắm Ngụy Lai thì chương trình đã sắp quay xong rồi, cậu chỉ cần đến phòng hóa trang đổi trang phục, quay thêm một đoạn vũ đạo nữa là có thể về nhà.

Sơ Ân trở lại phòng hóa trang Ngụy Lai đã ở đó chờ, hắn cà lơ phất phơ ngồi trên bàn trang điểm, hai trợ lý béo gầy đang chia trà sữa cho nhân viên, hậu trường rặt một vẻ hòa thuận.

Sơ Ân đứng trên sân khấu hồi lâu đã sớm khát bèn tiện tay cầm một ly, đang chuẩn bị chọc ra uống Ngụy Lai chợt kêu cậu một tiếng.

Sơ Ân ngẩng đầu, nói: "hỏ?"

Ngụy Lai vô cùng thần kỳ đào từ phía sau ra một ly nước trái cây: "Cậu uống nước ép táo đi. Uống trà sữa rồi đêm lại không ngủ được."

Sơ Ân rất là hưởng thụ loại đối xử đặc biệt này, ngồi trên ghế trang điểm xoay một vòng rột rột uống nửa ly.

Ngụy Lai nhéo cằm Sơ Ân, cẩn thận tỉ mỉ nhìn mặt cậu: "Mặt cậu sao tự nhiên lại dị ứng?"

Sơ Ân nghĩ nghĩ, nói: "Hình như tôi chỉ dị ứng với đậu phộng. Có thể là nước tẩy trang có thành phần là đậu phộng."

Ngụy Lai nhấc lọ nước tẩy trang trên bàn lên quơ quơ: "Chai này à?"

Sơ Ân: "ò."

Chỉ là thành phần của chai nước tẩy trang này cũng không có dầu đậu phộng, ánh mắt Ngụy Lai trầm ngâm, lòng vẫn có nghi ngờ nhưng việc cấp bách là xử lý chuyện Sơ Ân dị ứng.

Ngụy Lai mang Sơ Ân đi rửa mặt phun thêm xịt khoáng làm dịu lại thổi thổi lên mặt Sơ Ân, nói: "Đợi quay xong đi bệnh viện xem thế nào."

Sơ Ân gật gật đầu, ngẩng mặt, đôi mắt như ngọc đen nhìn Ngụy Lai: "Thổi thổi nữa đi, lạnh lạnh, tui thoải mái á."

Ngụy Lai lại thổi vài cái, nói: "Sắp lên sân khấu rồi, tôi bảo nhân viên trang điểm vẽ thêm cho cậu cái lông mày là được."

Sơ Ân giữ chặt Ngụy Lai, nói: "Tôi không muốn người khác vẽ cho tôi."

Ngụy Lai bất đắc dĩ nói: "Vậy cậu tự mình vẽ hả, phong thái đại minh tinh của cậu đâu mất rồi?"



Sơ Ân tràn ngập tâm cơ nói: "Tôi không vẽ, anh vẽ cho tôi."

Ngụy Lai: "...... Được rồi, đúng là không còn cách nào với cậu. Nếu như không hài lòng cậu đừng có mà hư hư hư với tôi đó."

"Không đâu!" Sơ Ân thẳng lưng, chưn nhỏ vui vẻ quơ quơ dưới ghế, "Anh vẽ đi."

Ngụy Lai cũng không phải lần đầu tiên trang điểm cho Sơ Ân, cầm bút chuẩn bị vẽ. Hắn ngồi trên bàn,hai chân để hai bên tay vịn ghế, chỉ tuỳ tiện khom người Sơ Ân liền thấy hai phiến cơ ngực vội hoảng loạn nhắm mắt lại.

Ngụy Lai nhấc chân kéo ghế của Sơ Ân lại gần một chút, nắm cằm Sơ Ân, nhìn lông mi đen như lông quạ của cậu run rẩy hồi lâu cũng không vẽ được nét nào.

Sơ Ân mở một con mắt, nói: "Anh đang làm gì đó?"

Ngụy Lai: "Ấp ủ cảm xúc."

Sơ Ân: "......"

Sơ Ân duỗi tay nắm eo Ngụy Lai, lạnh đến mức khiến Ngụy Lai giật cả mình. "Lạnh muốn chết, bỏ ra."

Sơ Ân hừ một tiếng, nói: "Không đấy."

Ngụy Lai đành phải nhanh tốc độ vẽ lông mày, biểu cảm hắn chuyên chú, từng nét một miêu tả mi cốt cho Sơ Ân, hai người một người ngửa đầu nhắm mắt một kẻ cúi đầu rủ mi, tuấn gay mỹ 0 tự thành một góc, chói mắt đến độ Diêu Triêu Vụ tức nghiến răng nghiến lợi.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Oa, hôm nay tui viết hơn 5000 chữ!
Nhấn Mở Bình Luận