Lọc Truyện

Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ - Tô Huyên


Phù Niệm Niệm không biết phía sau mình là ai, nàng chỉ biết nhịp tim mình nhanh vô cùng, mà tay có vẻ bị thương lúc tránh thoát Chu Ninh Trạo, hiện tại hoàn toàn không dùng sức được.
Mà người sau lưng này cao hơn nàng, khí lực cũng lớn hơn nàng, hẳn là một nam nhân, vừa rồi mình giết Chu Ninh Trạo, có phải đã bị người này thấy được hay không? Trong lòng Phù Niệm Niệm không yên, nếu muốn cứng đối cứng chắc chắn phải chịu thiệt thòi, vẫn là nên tùy cơ ứng biến.

Cân nhắc đến đây, nàng âm thầm gật đầu, ra hiệu mình sẽ không phát ra tiếng, quả nhiên đối phương liền thả tay ra.
Quan binh mang theo đèn lồng chậm rãi đi xa, suy nghĩ trong đầu Phù Niệm Niệm xoay chuyển như đèn kéo quân, nàng muốn tìm cách chạy trốn.
Cũng không biết là do lạnh hay là quá mức sợ hãi, Tô Huyên có thể cảm giác được người trong lồng ngực của mình từ đầu đến cuối vẫn luôn run rẩy, hắn nhìn Phù Niệm Niệm, cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhợt nhạt hơn sơ với thường ngày, thế là ngữ khí Tô Huyên cũng không khỏi nhu hòa hơn nói với nàng: "Đừng sợ."
Nhưng thành âm hắn trầm thấp, nghe so với quá khứ không có gì khác nhau.
Nhưng hết lần này tới lần khác chính là hai chữ như thế, lập tức khiến Phù Niệm Niệm nhận ra thân phận của hắn.
Phù Niệm Niệm chỉ cảm thấy tim giống như ngừng một nhịp, sau một khắc, nàng dùng hết sức lực toàn thân tránh thoát Tô Huyên, vô thức sờ chủy thủ của mình.

Dưới loại tình huống này, chỉ có thanh chủy thủ này mới có thể bảo hộ nàng.
"Đừng phí công, đồ vật ở trong tay ta." Không biết từ khi nào Tô Huyên đã tháo chủy thủ từ trên thân Phù Niệm Niệm xuống, hắn đã mấy lần ăn thua thiệt bởi thứ này, lần này đương nhiên sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
"Ngươi muốn làm gì?" Phù Niệm Niệm vô thức che y phục lui về sau, "Ngươi đừng tới đây."
"Khắp nơi đều là quan binh của Binh Mã ty đi tuần tra ban đêm, ngươi cứ ra ngoài như thế này chắc chắn sẽ bị bắt." Tô Huyên trầm giọng nói.
"Không cần ngươi quan tâm." Phù Niệm Niệm cúi đầu xuống, chỉ muốn nhanh rời đi.
Tô Huyên bĩu môi, hôm nay trong cung kịch biến, tuy nói mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng không tránh khỏi phiền phức, hôm nay hắn còn chưa được nghỉ ngơi lúc nào, bây giờ đã rất mệt mỏi.

Đối mặt với Phù Niệm Niệm, hắn hiển nhiên là có chút không kiên nhẫn, một tay không khách khí ôm Phù Niệm Niệm trở về, "Tỉnh táo một chút, Chu Ninh Trạo đã chết."
Phù Niệm Niệm dừng lại, trong đầu lúc thì là hình ảnh Tô Huyên dùng đao chọc thủng bàn tay của mình, lúc lại là hình ảnh sắc mặt Chu Ninh Trạo dữ tợn muốn bóp chết mình, lời này của Tô Huyên như là uy hiếp nàng ngoan ngoãn nghe lời.
Ánh trăng chiếu xuống bị mái hiên ngăn cản toàn bộ, xung quanh đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, tràn đầy mùi vị của tử vong.

Chu Ninh Trạo đã chết, Tô Huyên là muốn giết mình sao? Phù Niệm Niệm cảm thấy đầu mình nổ "Ông" một cái.
Bỗng nhiên nàng mạnh mẽ vùng ra, thế nhưng sức lực Tô Huyên so với Chu Ninh Trạo lớn hơn rất nhiều, nàng phí hết nửa ngày không thấy hiệu quả chút nào, nhưng vẫn kêu: "Ngươi thả ta ra."
Tô Huyên không biết Phù Niệm Niệm vì sao đột nhiên có phản ứng kích động như thế, đành phải mạnh mẽ túm nàng lại, ngữ khí cũng nặng lên, "Ngươi có phải điên rồi hay không?"
Phù Niệm Niệm không đứng vững, bỗng nhiên bị hắn kéo một cái làm mất trọng tâm, lảo đảo vài cái đập vào trên tường.
Tô Huyên nghe được tiếng vang nhỏ, phẫn nộ trong nháy mắt biến thành lo lắng, vội vàng đi lên đỡ nàng, "Niệm Niệm.."
"Ngươi đừng nghĩ lấy cái chết của Chu Ninh Trạo uy hiếp ta, cho dù ta chết cũng sẽ không giúp ngươi làm gì đâu." Phù Niệm Niệm nghiến răng nghiến lợi nói.
"Giết người không phải giống như ngươi, rất dễ dàng bị người ta phát hiện, cũng quá dễ dàng làm bị thương chính mình, nếu còn có lần sau, nhớ kỹ đem thi thể xử lý tốt." Tô Huyên hời hợt nói, tất cả lực chú ý đều đặt ở bên tay vô lực buông thõng xuống của nàng, Tô Huyên phát hiện tay của nàng có vẻ là bị trật khớp.
"Tay của ngươi sao lại thế này?" Tô Huyên nắm lấy tay của nàng hỏi, "Chu Ninh Trạo làm?"
Trật khớp không phải việc nhỏ, cũng may những chuyện này lúc sung quân năm đó đã từng tìm hiểu một chút, Tô Huyên sờ lên tayPhù Niệm Niệm, "Kiên nhẫn một chút."
Hắn còn chưa nói xong, bỗng nhiên Phù Niệm Niệm lại muốn rút tay mình ra, "Đừng đâm tay của ta..

Đừng giết ta.." Nàng bỗng nhiên đứng lên, chỉ muốn đẩy Tô Huyên ra.
Nhưng không biết xảy ra chuyện gì, Phù Niệm Niệm lại cong người xuống dưới như con tôm, Tô Huyên vội vàng đưa tay đỡ, nhưng không ngờ tới Phù Niệm Niệm bỗng nhiên vung tay đánh rơi mặt nạ xuống, mà ngay sau đó, Phù Niệm Niệm ngã vào trong ngực hắn.
Phù Niệm Niệm không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nàng chỉ cảm thấy ở trong đêm lạnh căm khiến người ta không còn cảm giác này, có vật gì vật ấm áp dán vào môi mình.
Hơi thở nhẹ nhàng của Tô Huyên phả vào trên mặt nàng, khiến nàng khôi phục một chút xíu tri giác, hàn ý trong nháy mắt biến mất, Phù Niệm Niệm chỉ cảm thấy mặt mình dần dần nóng lên.

Nàng đã không còn quan tâm tới đây có phải là cố ý hay không, chỉ biết là Tô Huyên đang hôn nàng.
Giống đời trước như thế, cứu nàng, kiểm soát nàng, sau khi lợi dụng xong thì liền không chút do dự giết nàng.

Một loại cảm giác sỉ nhục tự nhiên sinh ra, Phù Niệm Niệm không còn tâm tư để chần chờ, vô thức trở tay tát một cái lên mặt Tô Huyên.

Phù Niệm Niệm cũng không biết mình lấy khí lực ở đâu, dựa vào hình dáng mơ mơ hồ hồ, nàng nhìn thấy Tô Huyên bị mình tát đến nghiêng mặt đi.
Mọi chuyện đều phát sinh quá nhanh, ai cũng chưa kịp phản ứng, trong không khí chỉ có tiếng thở dốc âm thầm của Phù Niệm Niệm.
Tô Huyên chậm rãi đưa tay sờ sờ môi mình, dường như phía trên còn lưu lại vị đào ngọt của Phù Niệm Niệm.

Còn may, nơi này đưa tay không thấy năm ngón, Phù Niệm Niệm không có cách nào thấy rõ dung mạo của hắn.

Tô Huyên lập tức nhặt mặt nạ lên một lần nữa đeo vào, lại kéo mũ trùm, liền nghe đến tiếng Phù Niệm Niệm sau lưng tức giận hỏi hắn: "Nhiễm Chính cùng Nhị thúc rốt cuộc đang ở đâu?"
"Ai nói những chuyện này cho ngươi nghe? Chu Ninh Trạo?" Ánh mắt Tô Huyên hồ nghi liếc về phía Phù Niệm Niệm, lại nói: "Đây không phải là chuyện ngươi cần quan tâm."
"Vì sao?" Trong mắt nàng chứa hận ý, "Người hại Tô gia cũng không phải Nhiễm Chính, tại sao muốn bắt hắn, còn có cả quan văn võ trong triều, vì sao?"
Mắt thấy hắn đứng lên, mắt thấy hắn ngã xuống, nhưng quan văn võ trong triều có ai quan tâm đến? Dưới mặt nạ khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, hắn chỉ muốn biết, Phù Niệm Niệm đây có phải là quan tâm hắn?
"Ngươi vẫn nên quản tốt chính ngươi đi." Tô Huyên không lạnh không nhạt nói, nghe không ra ngữ khí gì, "Ngoan ngoãn nghe lời, nếu còn chạy loạn liền bẻ gãy cổ ngươi."
Hắn nói xong liền cảm thấy lời này có chút dọa người, Phù Niệm Niệm vốn là tránh Tô Huyên như tránh ôn thần, lại nói một câu như vậy, không phải Phù Niệm Niệm sẽ càng sợ hơn sao?
Thế là Tô Huyên liền sửa miệng lại, "Nếu còn muốn tay thì chớ lộn xộn, trước tiên để ta chỉnh lại xương trật khớp cho ngươi đã."
Phù Niệm Niệm khẽ giật mình, nàng cũng không tiếp nhận ý tốt này, "Nhiễm Chính đã bị ngươi đánh bại, ngươi còn tới chỗ của ta làm người tốt làm gì? Ta không có khả năng giúp ngươi làm chuyện gì, đừng uổng phí công sức."
"Ngươi còn không nghe lời, ta liền giết Nhiễm Chính." Tô Huyên thản nhiên nói.
"Nếu hắn có chuyện không hay xảy ra, ta với ngươi không đội trời chung." Phù Niệm Niệm oán hận nói.
"Ta thấy thật kì quái." Tô Huyên cười lạnh một tiếng, "Hắn có thể ta cũng có thể, hắn không thể ta cũng có thể, làm sao ngươi lại hết lần này tới lần khác chỉ ăn mê hồn dược của Nhiễm Chính?"
"Thiếu phó mang ta rời khỏi Anh quốc công phủ, mặc dù cũng chỉ vì lợi ích của mình, nhưng với ta mà nói đã là ân tình vô cùng to lớn, nếu ta còn là người, liền nên có ơn tất báo." Phù Niệm Niệm đáp chém đinh chặt sắt.
Ở trong lòng Phù Niệm Niệm, hóa ra mình là như vậy sao? Khoé mắt Tô Huyên nhiễm mấy phần ý cười, đáng tiếc hiện tại còn chưa phải thời điểm nói cho nàng thân phận của mình, Tô Huyên nặng nề nói, "Ta không muốn lợi dụng ngươi, ta chỉ muốn ngươi sống thật tốt, tại sao ngươi vì lại không chịu chào đón ta?"

Chỉ muốn để Phù Niệm Niệm sống thật tốt, lời này cũng nói giống y như đời trước? Khi đó Phù Niệm Niệm tin hắn như vậy, nghe lời hắn như vậy, nhưng kết quả thì sao?
"Ngươi cho rằng ta sẽ còn tuỳ tiện tin ngươi sao?" Phù Niệm Niệm lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng tay Tô Huyên nhanh chóng đánh vào sau gáy nàng, nàng chợt thấy được toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực ngã vào trong ngực Tô Huyên.
Lúc này Tô Huyên mới thở phào một hơi, cởi áo choàng của mình khoác lên người Phù Niệm Niệm, cẩn thận giúp nàng buộc dây lại.

Tay của nàng lạnh vô cùng, Tô Huyên lại kiên nhẫn giúp nàng xoa hai lần, đợi cho hơi có một chút ấm áp, hắn mới đem tay áo che chở tốt cho Phù Niệm Niệm.
"Ta nghe lời như vâyh, vì cái gì..

Muốn giết ta.." Khoé mắt nàng ẩm ướt lẩm bẩm nói.
Tô Huyên híp mắt lại, hắn đã bao giờ nói muốn giết Phù Niệm Niệm đâu? Vừa nãy nàng nói đâm tay của nàng lại là chuyện gì? Tô Huyên cũng không có xoắn xuýt quá lâu, chỉ là nắm lấy tay Phù Niệm Niệm quyết định nắn chỉnh xương cốt thật nhanh.
Phù Niệm Niệm không chỉ có bị thương ở tay, còn bị đập đầu.
Tô Huyên kéo mũ trùm của Phù Niệm Niệm lên, chặn gió lạnh trong đêm, lại đem chủy thủ của nàng thả lại vào vỏ đao nàng bên hông, lúc này mới bế nàng lên.
Trong ngực Phù Niệm Niệm rụt lại, nhẹ nhàng nói: "Nương, ngươi đừng đi..

Ta rất sợ.."
"Đừng sợ, từ nay về sau, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Thanh âm này không lớn, cũng rất kiên định, mặc dù hắn còn chưa biết vì sao Phù Niệm Niệm thấy Tô Huyên tựa như thấy ôn thần, nhưng hắn hiểu rõ, bất tri bất giác, Phù Niệm Niệm đã chiếm một chỗ trong lòng hắn.
Không chỉ là do nàng từng đối xử tốt chân thành với hắn.
Hắn muốn cố gắng bảo vệ Phù Niệm Niệm thật tốt, để nàng không tiếp tục rời đi nữa.
Tô Huyên lại ôm nàng cẩn thận hơn, sau đó liền đi theo đường trở về Nhiễm phủ.

Hắn núp trong bóng tối, thẳng đến khi nhìn thấy bọn hạ nhân của Nhiễm phủ vội vàng nhanh chóng đưa nàng vào, Tô Huyên mới quay người rời đi.
Nơi xa truyền đến tiếng mõ của phu canh, Tô Huyên thừa lúc trời còn tối, đi vào một hẻm nhỏ, rất nhanh liền đi đến một gian nhà nhỏ không đáng chú ý.
Văn Điều đợi nửa ngày, rốt cục thấy Tô Huyên khoan thai tới chậm, thấy hắn lấy mặt nạ ra, không khỏi châm biếm: "Nhiễm đại nhân còn biết đường mà đến?"
"Đồ đâu?" Tô Huyên cũng không nói nhảm.

Văn Điều lập tức thu hồi vẻ không đứng đắn trên mặt, từ trong ngực móc ra một phong thư, "Đích thực là mật tín triệu Thái tử hồi kinh, hai ngày này đã gửi năm phong, đây là phòng thư thứ sáu."
Tô Huyên cầm lấy, chỉ thấy đây là một phong thư bình thường, bị Chu Ninh Trạo để ở trong ngực khiến cho nhăn nhúm, lại bởi vì sau đó máu ở trên người Chu Ninh Trạo thấm vào mà nhiễm đỏ cả phòng thư.
"Dĩnh vương sợ là còn chưa nói cho nhi tử biết đây là vật gì." Văn Điều tựa ở cạnh cửa, "Không phải ai cũng có thể đem loại đồ vật quan trọng giả bộ thành tùy ý như thế này?"
"Hắn muốn chúng ta nghĩ không ra, loại đồ vật này sẽ giao cho dạng người cà lơ phất phơ như Chu Ninh Trạo đi đưa." Tô Huyên đem thứ này cất kỹ, thấy Văn Điều dường như còn có lời muốn nói, liền hỏi: "Còn có việc?"
Văn Điều lại rút cái hộp ra, "Hôm nay là sinh nhật ngươi, mẹ ta bảo ta đưa cho ngươi, nói rằng mỗi năm vào thời gian này phu nhân đều làm cho ngươi."
Một hộp thịt cua xốp giòn.
Tô Huyên thở dài, "Sinh nhật, đã bao nhiêu năm rồi, đến bản thân ta cũng quên."
"Mẹ ta không phải là nghĩ rằng năm nay ngươi mới từ nơi sung quân hồi kinh sao.." Văn Điều bĩu môi, lời hắn còn chưa nói hết, chợt phát hiện có chút dị thường, thế là hắn chỉ chỉ mặt mình hỏi: "Mặt ngươi là làm sao vậy? Sưng lên?"
Nghe Văn Điều nói, Tô Huyên mới nhớ tới dường như mình bị Phù Niệm Niệm cho một cái tát, bởi vì lúc hắn đỡ Phù Niệm Niệm lại vô tình mạo phạm nàng.

Cẩn thận nhớ lại, môi của nàng thật sự là vừa mềm vừa ngọt, quả thật là một nụ hôn khó quên, dư vị vô tận.
"Không có việc gì." Bên miệng Tô Huyên nở ra một nụ cười cổ quái.
Văn Điều thấy mồ hôi lạnh ứa ra, "Xem ra có người tặng quà sớm hơn ta? Vẫn còn vui mừng cơ à."
"Ai vậy?" Văn Điều cũng không nghĩ được ra ai, "Ngươi để cho người khác thấy mặt?"
"Không có." Tô Huyên mặt không thay đổi lắc đầu, "Ngươi bây giờ có thể ngậm miệng."
"Tê..

Ngậm miệng?" Văn Điều hít vào một ngụm khí lạnh, "Vậy chút nữa ngươi hồi cung, để chư thần nhìn thấy, giải thích thế nào?"
Tô Huyên nghĩ nghĩ, một bộ dáng không để ý, "Hồi cung đầu tiên phải gặp bệ hạ, liền nói là bệ hạ đánh thôi."
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Huyên: Hắc hắc hắc, vì để sớm ngày được êm ấm trong chăn của Niệm Niệm, phải có người đội cái nồi này..
Hoằng Đức đế:(buổi tối đầu tiên sau khi phục vị) người trong cung ngồi, nồi từ trên trời rơi xuống?.


Nhấn Mở Bình Luận