Lọc Truyện

Uổng Thiếu! Hôm Nay Điên Đủ Chưa??

Bạch Ly, cô đừng có nghĩ mình câu dẫn được Uông thiếu mà tự đắc. Sớm muộn gì Ngài ấy cũng chơi chán rồi vứt cô đi thôi.- Ồ, vậy ra cô tính đi nhặt lại rác tôi vừa mới vứt sao? Ít ra người phụ nữ đầu tiên của anh ta cũng là tôi. Quan trọng là tôi bò lên được giường anh ta rồi, cô có bò lên được không?

- Cô…, cô…

Phương Ly Nhinghiến chặt răng tức điên lên, cô ta hung hăng xông đến giơ tay lên cao định đánh vào mặt cô nhưng không ngờ Bạch Ly đã nhanh tay hơn, bắt được cánh tay kia của cô ta, còn không ngần ngại thẳng tay vả một cú như trời giáng vào gương mặt non mềm của cô ta.

Chát!

Tiếng đánh chát chúa vang lên bật vang khắp khu vườn yên tĩnh, khiến cho toàn bộ những người có mặt ở đây đều cảm thấy khiếp sợ. Tên thuộc hạ kia cũng đành thoái lui ra sau chờ đợi.

Người ta thường nói phụ nữ khi phát điên lên thường rất đáng sợ, nhất là những người phụ nữ xinh đẹp thì lại càng nguy hiểm. Rốt cuộc thì Uông Tử Thần đã dây vào loại phụ nữ phiền phức gì thế này?

Phương Ly Nhi bị chấn kinh, ôm lấy một bên má đã thoáng chốc sưng đỏ thành hình năm đầu ngón tay.

Trong đối mắt phượng xinh đẹp của Bạch Ly lướt qua một đạo lệ quang, sắc bén mà chậm rãi xuyên thấu qua từng tế bào trên cơ thể Phương Ly Nhi khiến cho trong lòng cô ta bất an không thôi.

Trong một phút nào đó, cô ta thật sự nghi ngờ, người đang đứng trước mặt cô ta đây vó phải thực sự là Bạch Ly hay không?

- Tôi làm sao? Ngược lại là cô đó, không biết giới hạn, hết lần này đến lần khác hãm hại tôi. Chắc cô thèm muốn được đàn ông vây quanh lắm nhỉ? Tiếc thật! Hôm nay tôi không có nhã hứng uống trà.

Thẩm Trạch đứng bên cạnh cũng bị hành động bất ngờ này của cô làm cho sốc, hắn ta nắm lấy cổ tay cô ngăn cán.



- Bạch Ly, em không nên như vậy. Sao em lại đánh Ly Nhi?

Bạch Ly liếc nhìn Thẩm Trạch, trong con người hiện lên vẻ khinh bạc. Không ngờ nhanh như vậy cô đã phải trực tiếp đối diện với hung thủ giết chết mình ở kiếp trước. Hận ý trong đáy mắt không thể nào che giấu, bàn tay cô cuộn tròn thành hình nắm lấy. Năm đầu móng tay bất giác cắm sâu vào trong lòng tay.

Đau thật!

Đau đến từng đốt sống, đau đến quặn thắt tim phổi.

Nếu như cô có thể lập tức xông đến cắm con dao vào cổ hắn, cho đến khi nhìn máu phun ra chảy từng dòng từng dòng đến cạn khô, cũng không thể nào vơi đi được oán hận chồng chất trong lòng cô.

Nhưng giết chết bọn chúng ngay bây giờ thì dễ dàng quá. Cô muốn bọn chúng từng kẻ từng kẻ một đều phải chịu đựng sự giày vò thống khổ giống như cô đã từng phải chịu đựng.

Là tuyệt vọng, là chịu sự sỉ nhục của người khác, là có nói cũng không ai tin, là từng ngày từng ngày sống không bằng chết. Giống như những gì kiếp trước cô đã trải qua.

Khóe miệng cô nở ra một nụ cười châm chọc. Chưa gì đã không nhịn được lòi đuôi cáo ra rồi à?

Cô hất mạnh tay người đàn ông này ra, cô bây giờ không còn là một Bạch Ly ngu dốt của ngày đó nữa, cũng sẽ không ngu ngốc bị những lời dối trá của hắn ta lừa gạt nữa. Mỗi một chỗ bị hắn ta chạm qua, cô đều cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Cô ghét Uông Tử Thần, ghét hắn ta bắt nạt cô nhưng lại không có cảm giác bài xích như với Thẩm Trạch. Nếu không, đêm qua cô cũng đã không để cho Uông Tử Thần làm càn trên cơ thể mình, càng không có chuyện ngủ cùng với hắn.

- Tôi đánh cô ta anh đau lòng à? Chưa gì đã không nhịn được muốn bảo vệ tiểu tình nhân bé nhỏ trong lòng rồi sao? Sao nào, nếu như cảm thấy không nhịn được nữa thì hay là để tôi nói một tiếng với cha mẹ hủy hôn sự của chúng ta đi, để hai người danh chính ngôn thuận mà đến với nhau.

Thẩm Trạch nghe cô nói xong mà mặt mày tái xanh, hắn ta chột dạ sợ hãi. Không biết rốt cuộc ý trong lời nói của cô là có ý gì, chẳng lẽ cô đã biết được chuyện gì rồi sao?

Chẳng phải trước đây cô ta thích hắn lắm sao? Còn một mực điên cuồng theo đuổi lấy lòng hắn ta. Nếu như không phải bởi vì lúc trước nghĩ Bạch Ly là tiểu thư nhà họ Sở thì hắn cũng không bao giờ đồng ý cùng cô đính hôn.

Rõ ràng theo đuổi hắn là cô sao bây giờ lại đột nhiên như biến thành một người khác, ánh mắt nhìn hắn ta giống như nhìn kẻ thù vậy?

- Bạch Ly, em nói vậy là sao? En biết là trong lòng anh chỉ có em mà, anh chỉ xem Ly Nhi như là em gái thôi. Em có biết là đêm qua nghe tin em rời đi cùng Uông Tử Thần anh đã lo lắng thế nào không? Sáng nay anh phải lập tức chạy sang đây tìm em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em nói cho anh biết đi Bạch Ly?

Bạch Ly cười lạnh trong lòng, vẫn là không nên vạch trần anh ta quá sớm. Cứ để anh ta diễn vai người đàn ông tốt này cho đến khi nào anh ta không thể nào diễn nổi nữa thì thôi.

- Liên quan gì đến anh? Thẩm Trạch, tôi nói cho anh biết đây là chuyện nhà tôi, không liên quan gì đến anh hết.

- Bạch Ly, em đừng nói như vậy mà. Anh biết em là người tốt mà, người tốt như em không nên ở cùng tên khốn xấu xa như Uông Tử Thần. Em có biết đã có biết bao nhiêu người phải chết dưới họng súng của hắn không, hai tay hắn nhuộm đầy máu bến Nam Thành. Tốt nhất em nên tránh xa hắn ta ra một chút.

Đột nhiên Bạch Ly ôm bụng cười lớn.

Haha… Thẩm Trạch, anh nói thật khiến người ta mắc cười đấy.

Thẩm Trạch nói cô là người tốt?

Tốt? Làm người tốt thì có được gì chứ?

Chẳng phải vẫn là bị những kẻ bề ngoài lương thiện giả nhân giả nghĩa kia hại chết sao? Có tốt hơn nữa cũng chẳng có được gì?

Nhưng đó là những chuyện đã qua rồi, bây giờ cô không còn là đồ ngốc nữa. Không còn dễ dàng để cho bọn họ lừa gạt mà cam tâm tình nguyện trở thành một con tốt thí mạng trong âm mưu của bọn họ.

Chi bằng… kiếp này sống lại, có máu trả bằng máu, có thù thì tất báo. Sở Bạch Ly cô sống mang danh là một ác nữ, vậy thì cũng không cần nhất thiết phải làm người lương thiện làm gì.

Số phận của mình nhất định phải do mình tự định đoạt trong tay chứ!

Vòng chơi lặp lại, ván cờ này người phân định thắng thua đã không còn là bọn họ nữa rồi. Cô sẽ hủy hoại hết tất cả những thứ mà bọn họ quan tâm đến. Từng chút từng chút một đẩy bọn họ vào cái bẫy mà cô đã giăng ra.

Hiểu rõ lòng người, tránh xa tra nam, bóc trần bộ mặt thật của cô em gái trà xanh gian xảo. Sau đó trả hết những nỗi nhục nhã mà kiếp trước cô đã phải chịu.

Ván cờ trong tay.

Trò chơi bây giờ mới chỉ bắt đầu thôi mà. Muốn chơi, cô từ từ chơi với bọn họ.

- Người tốt? Vậy thì phải xem bọn họ có muốn xem tôi là người tốt hay không đã?

- Người nhà? Tôi mới là tiểu thư đích thực của Sở gia, một kẻ tu hú chiếm tổ ở đây như cô thì làm gì có tư cách mà lên tiếng ở đây?

- Ha, Phương Ly Nhi, cô nói xem, trên giấy tờ viết cô họ Phương, tôi họ Sở. Một khi Sở gia chưa viết giấy cắt đứt quan hệ, tôi vẫn vĩnh viễn là tiểu thư nhà họ Sở, thứ rẻ tiền như cô có mặc lên áo dắt vàng cùng không sang lên được miếng nào đâu.

Khí chất này, ánh mắt này, quả thật vẫn là cùng một người nhưng tại sao trong một thời gian ngắn lại thay đổi nhanh đến như vậy?

Khiến cho cô ta thật không dám tin đây là cùng một người.

Chẳng phải lúc trước Bạch Ly là một con nhỏ nhu nhược vô dụng, suốt ngày nhẫn nhịn cô đủ điều. Cô bảo gì cô ta cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo hay sao chứ?

- Có chuyện gì vậy?

Phương Ly Nhi liếc mắt nhìn thấy mẹ và bà nội đang từ trên lầu đi xuống, cô ta cảm thấy cứu tinh của mình đã đến liền giả vờ quay ngoắt 360 độ giả vờ tủi thân chạy đến ôm lấy Sở phu nhân mà khóc lóc.

- Mẹ, con không biết bản thân đã làm gì sai cả. Con rõ ràng chỉ là muốn quan tâm chị thôi, chị hãm hại vu khống cho con chuyện bỏ thuốc thì cũng thôi đi, đằng này lại ở trước mặt anh Thảm Trạch, chị ấy lại đánh con. Ly Nhi ấm ức lắm, danh tiếng Ly Nhi bị tủi nhục, làm sao sau này Ly Nhi dám ngẩng cao đầu nhìn người khác nữa chứ? Hay là mẹ để con trở về cô nhi viện cho vừa lòng chị.

- Vừa lòng ai? Ly Nhi à Ly Nhi, tôi tưởng cô thông minh lắm, hóa ra lại ngu dốt như vậy.

- Mày nói cái gì đó? Sao mày dám hết lần này đến lần khác bắt nạt Ly Nhi, con bé có tội tình gì mà mày làm thế hả? Ai cho mày tát con bé?

Sở phu nhân hùng hổ tiến lên định vung tay dạy dỗ cho Bạch Ly một trận nhưng không ngờ bị ánh mắt sắc bén của cô dọa sợ. Cô nhếch mày, từ trong đáy mắt phóng ra một tia lạnh lẽo đến thấu tim.

- Mẹ nên biết tôi bây giờ là người của ai, động vào tôi, hậu quả mẹ không tưởng tượng được đâu. Nếu như mẹ không muốn nhà họ Sở đắc tội với Uông thiếu thì nhanh mà đi dạy dỗ lại con gái của mẹ đi. Đừng để cô ta ở trước mặt chị gái mà khoa chân múa tay, kẻo đến một lúc nào đó cô ta cũng chẳng còn tay để mà múa đâu.

Đột nhiên cánh cửa phía sau bật mở, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

- Nếu nói như vậy thì cô chính là tình nhân dạo gần đây của con trai ta?
Nhấn Mở Bình Luận