Lọc Truyện
Tôiiii…muốn uống nước”

“Ở yên đấy”

Trác Nhất Phong lại không quên cái thói ra lệnh cho người khác rồi.

Anh đi đến bàn đặt ở đầu giường nhấc điện thoại bàn lên “Mang lên phòng tôi cốc nước cam”

Đới An Lạc, cô đúng là nói dối mà không biết nhìn, trong phòng có hẳn tủ lạnh, nhưng Trác Nhất Phong vẫn chu đáo gọi người mang nước cam cho cô giải khát.

Đới An Lạc lúc này mới quan sát kỹ lưỡng căn phòng, nó thật rộng lớn, còn rộng hơn phòng làm việc khi nãy nữa, diện tích chắc phải gấp 5 lần căn nhà trọ của cô a. Nhìn cách decor thì đây có lẽ là phòng ngủ với tone màu xám chủ đạo.

Cộc…cộc…cộc

“Vào đi”

Lưu quản gia mở cửa bước vào, ông bê ly nước cam cùng đĩa bánh quy vào phòng.

“Cô Đới mời cô dùng nước và bánh”



“Cảm ơn chú Lưu”

Cô đi đến gần Lưu quản gia cầm lấy ly nước cam uống. Vị ngọt ngọt chua chua giúp cô giải tỏa nỗi say xẩm mặt mày ban nãy.

Ông thì thầm nhỏ với cô “Cô Đới, cậu chủ của chúng tôi bị hội chứng rối loạn lưỡng cực, mong cô có thể thông cảm một chút, làm ơn đừng để cậu ấy căng thẳng.”

“Hửm” An Lạc đang uống nước cam, nghe Lưu quản gia nói thế suýt chút thì sặc.

Tổng giám đốc New Wind là người bị hội chứng rối loạn lưỡng cực a!? Tin được không đây? Một chàng trai tài sắc vẹn toàn, sinh ra trong gia đình đầy đủ điều kiện, một người có sức ảnh hưởng top 20 trên thế giới lại bị rối loạn lưỡng cực?

Tin tức này mà lan truyền ra ngoài không ít cánh nhà báo sẽ đứng ngồi không yên đây.

“Chú Lưu” Giọng nói đầy ma lực lại vang lên khi nghe tiếng Lưu quản gia thì thầm to nhỏ cùng Đới An Lạc.

“Vâng, cậu chủ. Tôi chỉ đang hỏi cô Đới có muốn về phòng đã được chuẩn bị cho cô Đới hay không thôi” Lưu Tu Kiệt nhanh trí biện minh.

Lưu quản gia nói như thế, vậy đây là phòng nào? Đừng nói với cô đây chính là động sói xám đấy nhé!

Trong phòng có máy lạnh vậy mà mồ hôi hột bất giác túa ra.

“Không cần, chú ra ngoài được rồi”

“Vâng”

Căn phòng này ngoại trừ ông và thím Chu thì không có người hầu nữ nào được phép bước vào. Lưu Tu Kiệt lập tức lui ra ngoài đóng cửa để lại cho Đới An Lạc một sự bàng hoàng không hề nhỏ a. Cô đâu có nói là cô không cần qua phòng khác đâu, cô còn chưa kịp lên tiếng mà Trác Nhất Phong đã tự mặc định giúp cô rồi.

Cô muốn lao theo Lưu quản gia lắm, nhưng khổ nỗi ‘Con Sói’ hung ác nào đó đang nhìn cô với vẻ mặt đầy sự thách thức. Khóa từ cửa phòng Trác Nhất Phong được thiết kế đặc biệt bảo mật, trong ngoài đều sử dụng bằng dấu vân tay, những người không phận sự không thể nào mở được nó.

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Thật muốn phát điên quá đi mất.



“Trác tổng, anh có muốn ăn bánh quy vị nho?” Đới An Lạc đành xuống nước với anh ta một chút may ra có khi anh ta vui vẻ mà thả cô đi.

“Gọi tôi là Trác Nhất Phong” Anh nhướng lông mày tỏ ý không hài với hai từ ‘Trác tổng’

Lúc tức giận gọi Trác Nhất Phong cảm thấy rất đã miệng a, nhưng để bình thường như vầy thực sự vô cùng ngượng miệng.

Đới An Lạc lúng túng " Sao có thể ạ, vẫn nên gọi Trác…"

“Lại không ngoan?” Trác Nhất Phong hằn giọng, rời khỏi cửa ban công tiến lại gần chỗ Đới An Lạc.

Không lẽ Trác tổng lại sắp sửa lên cơn thịnh nộ nữa ư? Căn phòng này cô có mà chạy đằng trời.

Hay cho một Trác Nhất Phong luôn biết cách khống chế người khác theo ý mình muốn.

Khi anh chỉ còn cách cô trong gang tấc, Đới An Lạc liền ép bản thân gọi tên anh “Tráccc…Nhất Phongg”

Anh nở nụ cười như có như không, hài lòng cúi người ngoặm lấy miếng bánh cô đang ăn dở cầm trên tay “Ngọt, có chút chua nhẹ, dễ ăn”

Anh ta vừa ăn chung một miếng bánh với cô? Lông mày An Lạc vô thức giựt nhẹ. Anh ta đưa cô từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Ai đó làm ơn giúp cô thoát khỏi mộng cảnh này với.

Trác Nhất Phong đi đến chỗ tủ quần áo, ngắm nghía qua một lượt. Gian để quần áo của anh to cỡ một shop đồ rồi đó a. Cô nhớ đa số con trai thường không ăn diện như phụ nữ, họ sẽ có rất ít đồ đạc. Nhưng Trác Nhất Phong là trường hợp ngoại lệ, nào là đồ vest, đồ ở nhà để riêng, giày, đồng hồ, cà vạt, …

Anh nhìn mãi rồi lấy ra một chiếc áo sơ mi màu xanh lá cùng một chiếc quần thể thao đưa cho Đới An Lạc “Mau thay đi”

Gì cơ? Cô trừng mắt với anh, đôi mắt bồ câu trở thành mắt diều hâu “Tại sao tôi lại phải thay?”

“Chả nhẽ cô cứ muốn mặc cái váy này?”

“Đúng vậy”

Trác Nhất Phong nở một nụ cười đầy ma mị, cởi từng cái cúc áo sơ mi ra “Nếu không tự giác vậy để tôi giúp cô”

Con thỏ nhỏ lại bắt đầu xù lông, khuôn mặt đỏ ửng “Trác Nhất Phong, anh đừng có bỉ ổi như vậy”

Giật lấy bộ quần áo anh cầm trong tay chạy vội vàng lại phía cửa “Tôi không mở được cửa”

Cô nghĩ rằng nhân cơ hội đi thay đồ này tìm cách bỏ trốn sang phòng khác, nhưng Đới An Lạc a Đới An Lạc, cô còn non và xanh lắm.

“Căn phòng này của tôi có chỗ nào không che chắn cho cô thay đồ được, vả lại phòng tắm còn nằm ở hướng đó” Trác Nhất Phong chỉ tay về phía gian để quần áo.

Phòng anh ta không thiếu thứ gì, vở kịch của cô làm sao diễn tiếp đây?

Cô ôm bộ quần áo đi qua gian để đồ, đằng sau đó chính là một phòng tắm to. Phòng tắm bằng cửa kính. Trời ơi!!! Không ngờ Trác Nhất Phong lại là tên đại biến thái luôn đó. Điên mất thôi.

Giọng nói từ phía bên kia vang vọng vào “Đừng ngạc nhiên, vì phòng này không có ai khác ngoài tôi”

Vậy cái việc mà cô vào trong phòng tắm và cái việc cô đứng ở gian quần áo thay đồ nó có khác gì nhau?

Cô tự nhủ bản thân mình, Trác Nhất Phong chắc sẽ không ngụy quân tử đến mức rình trộm cô đâu nhỉ!?
Nhấn Mở Bình Luận