Lọc Truyện

Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Lâm Xuân chạy đến bên Tống Nhiễm Nhiễm, thấy một bạn nữ đang đứng bên cạnh bạn mình, cô gái nghiêng người nhìn đám đông đứng ở đằng kia.

Ninh Thiến?

“Lâm Xuân, đây là Thiến Thiến.” Tống Nhiễm Nhiễm giới thiệu hai người với nhau.

Ninh Thiến vẫn luôn nghiêng người nhìn sang chỗ khác đành quay người lại, có hơi ngượng ngùng gật đầu với Lâm Xuân: “Xin chào.”

– Xin chào.

Cả hai lúng túng nhưng lại rất ăn ý với nhau, ngầm quên đi buổi gặp gỡ trong nhà hàng lần trước.

Còn Tống Nhiễm Nhiễm không hề nhận ra điều này, thấy mọi người bắt đầu xếp hàng đi vào cổng, kích động kéo tay hai người: “Đi, bắt đầu vào sân rồi.”

Lâm Xuân rất ghét phải xếp hàng, nếu mà cô đến đây một mình, chắc chắn cô sẽ là người cuối cùng đi vào, nhưng hôm nay chỉ có thể đi xếp hàng với hai cô gái còn lại.

Tống Nhiễm Nhiễm và Ninh Thiến là vé ở trên khán đài còn vé của Lâm Xuân là ở ngay sát sân khấu, sau khi vào sân, cả ba đã tách nhau ra. Lâm Xuân nhận chiếc lightstick nhận được ở cửa và dễ dàng tìm được chỗ VIP của mình. Cô đang ngồi im, đợi concert bắt đầu. Khác với sự yên lặng của cô, mọi người xung quanh hưng phấn như thể đang phê thuốc, Cảnh Lộ còn chưa xuất hiện, từng người bắt đầu gào khóc thảm thiết.

Nhất là cô em ngồi bên cạnh Lâm Xuân, bạn không biết ẻm nhưng ẻm lại nắm tay bạn hỏi han như thân quen lắm: “Tớ thích nhất là bài Đoá hồng tử thần của Cảnh Lộ, cậu thích bài nào?”

“Tớ cũng thích bài đấy.” Lâm Xuân thờ ơ đáp lời.

– Aaaaa, bọn mình có duyên quá.

“…” Thích chung bài với ẻm mà đã thành có duyên, thế thì lắm người có duyên với em quá.

Ngay vào lúc Lâm Xuân không biết phải đáp lại sự nhiệt tình của cô em như thế nào, một người ngồi ghế sau nghe lỏm được cuộc trò chuyện của hai người nên đã chủ động nhập bầy.

– Tớ cũng thích Đoá hồng tử thần, nhất là câu “Xin hãy cho tôi được chết khô trong vũng máu”.

– Áaaaaa, tớ cũng thích câu này, chúng ta có duyên quá trời ơi.

Lâm Xuân chớp thời gian, vội vàng rút khỏi cuộc trò chuyện, sợ tí nữa mình lại bị kéo vào hội duyên. Cô cầm điện thoại định chụp ảnh khung cảnh bên trong concert để đăng lên WeChat. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên trong đời mình được đi xem concert, xứng đáng để mình đăng lên mạng.

Bên ngoài sân vận động, thanh niên tóc trắng được gọi là ngài Địch vẫn đang đợi đến khi tất cả mọi người đều vào sân rồi mới từ từ xách vali đen đi ra cổng.

“Ngài Địch.” Một nhân viên mặc đồng phục, phụ trách việc soát vé nhìn thấy thanh niên tóc trắng, lập tức bước đến khom người, xưng hô kính cẩn.

“Mọi người vào hết rồi?” Thanh niên tóc trắng hỏi.

“Tất cả đã vào, thuộc hạ không thể biết được có ai đến muộn hay không.” Nhân viên nói có hơi thấp thỏm.

Thanh niên tóc trắng không nói gì, đôi mắt dần dần khép lại, lát sau mới mở ra: “Đủ rồi.”

Nói xong, dưới sự dẫn đường của nhân viên, thanh niên tóc trắng đã bước vào sân vận động. Nhưng hắn không vội vàng làm gì hết mà đứng tại khán đài ở trên cao, nhìn xuống mười nghìn người đang vô cùng phấn khích, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên, nở một nụ cười thoả mãn.

Biết bao sinh mệnh tươi sáng, biết bao sức sống dồi dào, biết bao linh hồn hoạt bát.

Bởi vì trong sân có quá nhiều người nên đường truyền bị tắc nghẽn, Lâm Xuân phải đăng đi đăng lại ba bốn lần thì mới thành công. Sau ấy, ánh đèn trong sân bỗng tối sầm lại, những tiếng hét chói tai như sóng đẩy từ xa về đến sân khấu, mãi không dứt, suýt nữa khiến Lâm Xuân bị điếc tai.

Thì ra concert là như vậy ư?

Đương cảm thán, mọi ánh đèn dần hội tụ với nhau, có người đang đứng trên thang từ từ được nâng lên sân khấu, Cảnh Lộ – nhân vật chính của concert mặc chiếc váy màu bạc đính kim sa đã xuất hiện.

“Chúc mọi người buổi tối vui vẻ, mình là Cảnh Lộ.” Cảnh Lộ mỉm cười vẫy tay với khán giả.

– Áaaaaaaaa~~~~~~~

Tiếng thét chói tai như sóng trào giờ đã hoá thành sóng thần, làm Lâm Xuân suýt nữa ngã xuống đất, cô suýt té nhào xuống đất thật, bởi vì một người anh em sau lưng cô đập ruỳnh ruỳnh vào ghế cô như kiểu muốn xông lên sân khấu.

Idol vừa xuất hiện đã kích động như thế, chốc nữa idol biểu diễn, chắc sẽ không mất kiểm soát đến mức giẫm đạp lên nhau đâu nhỉ?

Lâm Xuân rất nghiêm túc lườm nguýt người anh em ngồi phía sau khoảng năm giây, hi vọng người anh em có thể thấy được sự khó chịu trong ánh mắt cô, ai ngờ người ta còn chả thèm để ý, không ngừng hét tên nữ thần trên sân khấu như tên dở.

“…” Không thể đắc tội fan cuồng, nhịn thôi. Tuy nhiên, Cảnh Lộ đứng trên sân khấu lại không hề có vẻ muốn tự sát chút nào.

Sau lời chào hỏi đơn giản, giai điệu của ca khúc đầu tiên đã vang lên, tiếng hát linh hoạt của Cảnh Lộ vang vọng khắp sân vận động, mà khi Cảnh Lộ cất tiếng, sân vận động hẵng còn ồn ào đã lặng im ngay tức khắc, trở nên yên tĩnh vô cùng. Dường như, chỉ một tạp âm cũng là sự xúc phạm đến tiếng hát của Cảnh Lộ.

Đỉnh quá! Lâm Xuân phải ngợi ca trong lòng.

Sau những phút giây kinh hoàng ngắn ngủi, Lâm Xuân cũng dần bị thu hút bởi giọng ca của Cảnh Lộ. Tiếng hát du dương, trầm bổng tựa như chim họa mi cất tiếng hót trong bầu trời đêm tĩnh mịch, mang theo nỗi buồn vô hạn, men theo cơn gió, thổi vào cõi lòng người.

Đây là một ca khúc rất hay nhưng lại quá đỗi bi thương, có lẽ người viết nên bài hát này đã cố gắng dùng cái đẹp để làm vơi đi nỗi đau lẩn khuất. Tống Nhiễm Nhiễm từng nói, lí do cậu ấy thích nhạc của Cảnh Lộ bởi vì trong những ca khúc ấy mang một vẻ đẹp buồn thương, vẻ đẹp ấy có thể chạm đến nơi yếu mềm nhất trong trái tim, khiến người ta biết trân trọng và yêu cuộc sống của mình hơn. Nhưng Lâm Xuân thì hoàn toàn ngược lại, cô thấy rằng bài hát chỉ làm xoa dịu nỗi đau của người nghe, còn với người trong cuộc, nỗi đau thương vẫn đang chất chồng.

Trong tiếng hát du dương, mọi người bất giác rơi lệ, Lâm Xuân cũng vậy.

“Ngay bây giờ.” Thanh niên tóc trắng đứng trên cao cuối cùng cũng tìm thấy thời cơ thích hợp, hắn thì thầm, đi vào bóng tối ở sau lưng.

Nhân viên dẫn hắn đi qua hành lang, đi vào phòng giám sát.

“Các người là ai? Đi vào làm gì?” Nhân viên an ninh trong phòng giám sát thấy người lạ vào phòng, đứng dậy dò hỏi theo phản xạ. Nhưng anh vừa mới đứng lên, một cơn buồn ngủ mãnh liệt bỗng ập đến, khiến anh gục đầu xuống ngủ thiếp đi. Người anh đập mạnh xuống bàn, vang lên một thanh âm nặng nề.

Thanh niên tóc trắng tìm một cái bàn, quét sạch đồ đạc trên bàn xuống đất một cách thô bạo, đặt chiếc vali đen lên bàn rồi mở ra, để lộ cái ô đen và cây trượng đầu lâu.

Thanh niên tóc trắng giơ tay lấy ô đen ra, đưa cho nhân viên đứng sau lưng: “Nhiệm vụ của ngươi là mở nó ra.”

“Đây là ô của thiên thần, vật phẩm cấp S?” Bàn tay cầm chiếc ô đen của nhân viên run rẩy không ngừng.

“Biết cách dùng không?” Thanh niên tóc trắng hỏi.

“Biết, em đã chuẩn bị sẵn sàng.” Nhân viên đáp ngay.

“Tốt, ra ngoài rồi mở nó đi.” Thanh niên tóc trắng nói.

“Vâng.” Nhân viên cầm ô đi ra ngoài, gã ra khỏi phòng giám sát, tiện tay khoá cửa lại, nhưng cũng không rời đi quá xa mà đứng trong hành lang cách phòng giám sát chừng ba bốn mét, mở ô ngay lập tức.

“Con người ngu xuẩn, người cần ta giúp đỡ?” Khi chiếc ô đen vừa bung ra, trong mặt ô bỗng hiện lên một khuôn mặt người mơ hồ.

“Đúng vậy, ô của thiên thần, tôi xin ngài phong toả sân vận động và tất cả màn hình tinh thể lỏng trong sân vận động.” Khi biết Trung Quốc có người dị năng không gian xuyên qua được kết giới nhờ TV, tổ chức Lửa Xanh nghĩ rằng, mình chắc chắn phải niêm phong TV. Mặc dù kết giới do ô của thiên thần tạo ra mạnh hơn kết giới của nước F rất nhiều, chắc chắn đối phương không thể xuyên qua mà không gây động tĩnh gì, nhưng việc phong toả màn hình đối với một vật phẩm cấp S như ô của thiên thần thì đây chỉ là chuyện vặt vãnh.

“Con người, ngươi định lấy lòng ta bằng cách nào?” Ô đen hỏi.

Hiển nhiên nhân viên đã chuẩn bị từ lâu, gã lấy một cuốn sách cất trong bộ đồ ra, dưới ánh đèn chiếu rọi, bốn chữ “Tuyển tập truyện hài” in trên bìa sách trở nên nổi bật vô cùng.

Nhân viên mở sách ra, bắt đầu đọc truyện đầu tiên: “Có một ngày, Tiểu Minh hỏi ba mình, ba ơi, con có phải bé ngốc không? Ba nói, bé ngốc ơi, sao con lại là bé ngốc chứ?”

Ô đen im lặng trong thoáng chốc, sau đó cất lên tràng cười “Ha ha ha”, theo tiếng cười, cái ô cũng tự động xoay tròn, khi nó xoay, một sức mạnh kết giới khổng lồ đã tràn ra, bao phủ toàn bộ sân vận động cùng với tất cả các màn hình LCD có tại hiện trường.

*

Trên sân khấu, khi ca khúc đầu tiên kết thúc, ngay sau đó một cây đàn piano đẹp đến lạ được trang trí bằng những bó hoa dần nhô lên sân khấu, giữa tiếng hò reo của khán giả, Cảnh Lộ thanh nhã ngồi trước đàn, ngón tay thon dài buông xuống, nhanh nhẹn chơi một bản hợp âm.

– WOWWWWW~~~~

– Ào ào ào~~

Trong tiếng reo vang của mọi người, một đống quẻ bỗng rơi tán loạn trước mặt Lâm Xuân. Không, không thể gọi là tán loạn, mà phải gọi là ống quẻ đã nổ tung.

Thôi Hiểu Phong, nữ, 22 tuổi, linh hồn sắp bị hiến tế.

Sài Chính Bình, nam, 25 tuổi, linh hồn sắp bị hiến tế.

Chương Bình, nam, 23 tuổi, linh hồn sắp bị hiến tế.



Hiến tế linh hồn quy mô lớn? Pháp sư vong linh? Lửa Xanh à?

Lâm Xuân sực ra ngay cái tên Lửa Xanh, bởi vì chú ý đến Lửa Xanh nên đợt này cô đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu liên quan đến tổ chức, sau đó, cô biết được rằng hoạt động khủng bố yêu thích và đáng sợ nhất của chúng là một nghi thức gọi là “Hiến tế linh hồn”. Pháp sư vong linh có thể lợi dụng trận pháp hiến tế, cướp lấy linh hồn của người sống, sau đó sẽ chuyển hoá linh hồn thành sức mạnh sinh mạng. Nghe nói, chỉ cần hấp thủ đủ sức mạnh sinh mạng, thậm chí có thể khiến cho người ta sống lại.

Lâm Xuân đứng phắt dậy, cô tìm kiếm khắp nơi để truy ra xem có ai khả nghi không, nhưng đây là sân vận động với sức chứa hơn mười nghìn người, hoà trong đám đông đang cuồng nhiệt, cô không thể phát hiện ra được sự bất thường.

Làm sao bây giờ? Đừng hoảng, tỉnh táo lại, phải nghĩ xem mình có thể làm được gì đã.

Mình có thể lợi dụng việc xem bói, giống như lần trước trong lễ hội cosplay, sử dụng bói toán để phong toả pháp sư vong linh đó.

Không được, có thể tiến hành nghi thức hiến tế cả nghìn người chắc chắn phải là pháp sư vong linh cấp S, giờ có tìm ra thì mình cũng không đánh lại được.

Giờ cũng chỉ đành nghĩ cách để kết thúc concert, mình đã từng đọc trong tài liệu, nghi thức hiến tế ở cấp bậc như thế này sẽ mất rất nhiều thời gian, ít nhất cũng phải cần một tiếng đồng hồ.

Gọi cho người khác, đúng, phải thông báo ra bên ngoài.

Trong tích tắc, thực chất chỉ là một suy nghĩ thoáng qua, Lâm Xuân đã nghĩ ra nhiều điều như vậy, cô lấy điện thoại ra rất nhanh, định nhắn tin cho tổ sáu. Cô không gọi điện cho đội thi hành án mà nhắn tin trong nhóm bởi vì nhắn tin nhanh hơn gọi điện, mà dị năng của các đồng nghiệp trong tổ sáu phổ biến và có cấp bậc cao hơn đội thi hành án, các anh cũng đáng tin hơn nữa.

Lâm Xuân vội vàng ấn tay vào màn hình, một cái, hai cái, ba cái… Điện thoại vẫn không nhúc nhích gì.

“Chết máy?” Sao lại xui thế, lại chết máy vào lúc này?

Cô quyết định ấn nút tắt nguồn, sau đó mở lại, khoảng chục giây sau, tiếp tục chọt tay lên màn hình, một cái, hai cái, ba cái… Điện thoại vẫn không sáng lên.

Vừa mới mở lên mà lại chết máy?

Không, điện thoại không chết, bởi vì nó vừa hiện lên thông báo của Weibo. Không chết máy, thế tại sao chạm vào thì không thấy gì?

Lâm Xuân không buồn tìm hiểu nguyên nhân, vội vàng đập vào cô em “rất có duyên với mình”. Em gái đang nghe nhạc, mới đầu không định đoái hoài đến Lâm Xuân nhưng không thể chịu được sự quấy rầy của cô, đành phải hỏi với vẻ mất kiên nhẫn: “Sao thế?”

– Cho tớ mượn điện thoại một chút được không, tớ đang có việc gấp, xin cậu á.

Cô em thấy nét mặt sốt ruột của Lâm Xuân, nghĩ ngợi một lát rồi lấy điện thoại ra khỏi túi xách, đang định ấn mật khẩu để mở khoá thì phát hiện điện thoại không dùng được: “Ớ, hình như máy tớ bị sập nguồn, đợi tớ mở lên đã.”

Cô em còn chưa nói hết câu, Lâm Xuân đang ngồi bên cạnh bỗng vội vàng đứng dậy, chen lấn trong dòng người để đi ra ngoài.

“Không mượn máy nữa à?” Cô em khó hiểu chớp chớp mắt, cũng không suy nghĩ gì nhiều, lại cất máy vào túi xách, cầm lightstick và vẫy vẫy theo tiếng nhạc.

Không thể nào có chuyện cả hai điện thoại cùng chết máy như nhau được, chắc chắn là bọn Lửa Xanh đã làm trò. Nhưng tại sao phải tắt hết điện thoại cơ chứ? Nếu không muốn người ở trong truyền tin ra ngoài thì chắn sóng chả đơn giản hơn à?

Chuyện khiến Lâm Xuân nghi ngờ, ngay khi lấy mái tóc của Sadako ra đã có được câu trả lời.

Má, đứa nào đáng ghét thế, cả TV mà cũng dùng kết giới để chắn hết. Lời bình của Sadako đã xuất hiện.

“Trên TV có kết giới?” Lâm Xuân hỏi trong vô thức.

Đúng rồi, tất cả những nơi chị có thể bò ở đây đều có kết giới hết. Với cả toàn là loại kết giới rất khủng. Là một vật phẩm thích bò TV, Sadako lúc nào cũng chú ý đến tình hình của TV, vậy nên vừa mới ra ngoài đã phát hiện được ngay.

“Khủng thế nào?” Lâm Xuân hỏi.

Giờ mà chị bò ra ngoài thì sẽ không bò vào được.

Ngay cả Sadako cũng không bò vào được? Thế thì phải khủng đến mức nào? Cấp S à?

Trần Sơ đã từng nói, khả năng xuyên không của Sadako đã đạt đến cấp S. Nếu là kết giới cấp S thật, vậy thì dù có dừng concert lại, người xem cũng không thể giải tán ra ngoài được.

Đi ra ngoài nhờ người phá vỡ kết giới? Nhưng cả thành phố Tấn chỉ có anh Trần Sơ là người cấp S, mà bây giờ anh đang đi ra biên giới.

Ngay khi Lâm Xuân đương định bước vào hành lang không gian để rời đi, đầu óc cô bỗng choáng váng tựa như có sức mạnh nào đó đang lôi suy nghĩ của cô ra ngoài nhưng đã được một sức mạnh khác kéo về.

“Dám cướp đồ với ta, không biết lượng sức mình.” Giọng nói điện tử cay nghiệt của riêng hệ thống chợt vang lên.

Cướp đồ, cướp gì?

Lâm Xuân đang định hỏi, sau lưng sực vang lên tiếng động lớn, ầm ầm tựa như có thứ gì đó khổng lồ đang đổ sụp xuống.

Cô quay đầu trong vô thức, sau đó được chứng kiến một cảnh tượng khó quên trong đời. Toàn bộ sân vận động và hơn mười nghìn khán giả dần dần sập xuống, hệt như một toà lâu đài bị sụp đổ theo hiệu ứng domino.

Lâm Xuân sững sờ, hoảng đến nỗi không nói được gì.

Nghi thức bắt đầu rồi? Đây là màn trình diễn tất cả các linh hồn bị rút cạn khỏi cơ thể.

Không biết thời gian đã trôi đi bao lâu, dường như đã rất lâu rồi hoặc cũng chỉ mới một hai phút, hội trường lại trở về như lúc đầu, khi Lâm Xuân đã hoàn hồn, nhớ đến chuyện phải ra ngoài tìm người giúp, trên sân khấu bỗng vang lên tiếng nói hoảng loạn của Cảnh Lộ: “Chuyện gì thế này, các người là ai? Lão Đỗ, lão Đỗ…”

Cảnh Lộ? Cảnh Lộ không biết rút linh hồn?

“Hát tiếp đi.” Một giọng nói khàn khàn u ám đột nhiên vang lên trong hội trường.

“Anh là ai?” Trên sân khấu, Cảnh Lộ đang định đi vào hậu trường tìm người quản lí của mình bỗng chững lại, quay người nhìn về phía khán đài.

“Cô có thể gọi tôi là ngài Địch, tôi là pháp sư vong linh, cô và fan của cô sẽ tham gia vào nghi thức của tôi.” Ngài Địch nói.

“Pháp sư vong linh?” Cảnh Lộ rất muốn giễu cợt rằng có phải anh xem phim quá nhiều rồi không, nhưng khi chứng kiến hơn mười nghìn khán giả trong hội trường ngã xuống chỉ trong tích tắc, chị lại buộc phải tin vào điều này.

Nếu đây là một trò đùa, đối phương làm cách nào để khiến hơn mười nghìn người phối hợp với nhau như vậy? Thậm chí vừa nãy chị thấy có khán giả đang đứng trên khán đài đã rơi từ trên cao xuống.

“Anh muốn làm gì?” Cảnh Lộ run rẩy hỏi.

“Tôi cũng là fan của cô.” Ngài Địch hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tôi cố tình chọn concert của cô để làm nơi tổ chức nghi thức.”

“Tại sao?” Chị hỏi.

“Vì cô muốn được chết. Vì tôi muốn thành toàn cho cô. Vì tiếng hát của cô đã nói cho tôi biết, cô muốn một cái chết hoành tráng. Tôi… Hôm nay tôi sẽ tặng cô.” Giọng nói của ngài Địch như thể đang nguyền rủa: “Cảnh Lộ, cô là ca sĩ mà tôi thích nhất, tất cả mọi người ở đây sẽ được chôn cất với cô. Nào, hát tiếp đi, vì buổi tang lễ long trọng này.”

Vừa dứt lời, một sức mạnh huyền ảo bốc lên khỏi mặt đất, tụ thành bông hoa tường vi máu trên không trung, dung hoà vào cơ thể Cảnh Lộ một cách ép buộc.

Cảnh Lộ không hề né tránh, chỉ nhắm mắt theo bản năng của mình, đến khi chị mở mắt, nhìn thấy hơi mười nghìn người đang nhảy cẫng lên hoan hô cổ vũ mình, chỉ có điều mọi người đã biến thành linh hồn trong suốt. Mà dưới chân mỗi linh hồn ấy đều có một thân xác thuộc về mình nhưng họ không hề nhận ra. Cảnh tượng này khiến người ta sởn gai ốc.

– Nữ thần, em yêu chị.

– Lộ Lộ, sao chị không hát nữa?

– Nữ thần, chị đánh đàn đẹp quá đi mất.



“Nghe thấy không? Giọng nói của chúng, đây là điều ước cuối cùng của chúng trước khi chết, thoả mãn bọn họ đi, để fan của cô được chết trong tiếng hát của cô, chúng sẽ rất hạnh phúc.” Ngài Địch cất lên tiếng cười khàn khàn vô cùng thích chí.

Đcm cái thằng biến thái chết bằm này! Bọn Lửa Xanh chả được cái gì tốt đẹp.
Nhấn Mở Bình Luận