Lọc Truyện

Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Thế nhưng là lúc ấy hắn nhớ đến chuyện Vân Thịnh giết chết mẫu thân hắn, hắn không khống chế được cảm xúc của mình

Hắn phân không rõ cảm giác của mình dành cho nàng, vừa yêu, vừa hận.

“Ngươi làm gì?” Vân Nhược Linh phát hiện mình bị hắn ôm, lập tức muốn thoát ra, nàng vừa giãy dụa vừa hét lên: “Ngươi thả ta ra, ngươi đừng ôm ta, ta chê ngươi bẩn.”

“Ngươi chê ta bẩn?” Sở Diệp Hàn nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin được.

“Đúng, ngươi đụng Nam Cung Nguyệt, ngươi đã bẩn rồi, ta ghét nam nhân hai lòng, ta ghét ngươi.” Vân Nhược Linh gầm thét nói ra, nàng muốn thoát khỏi cái ôm của Sở Diệp Hàn, lại phát hiện hai cánh tay của hắn ôm lấy nàng như kìm sắt, nàng căn bản không thể giãy ra được.

Gò má nàng sượt qua phần cằm đã hơi mọc ra gốc râu của hắn.

Nam nhân này luôn rất tỉ mỉ, bận đến đâu đi nữa cũng luôn phải cạo râu, thế mà hôm nay hắn lại chưa cạo.

Phần gốc râu kia cọ vào mặt nàng có hơi đau.

Sở Diệp Hàn không ngờ rằng, hắn chỉ là viên phòng với Nam Cung Nguyệt, thế mà nàng đã chê hắn bẩn.

Lòng của hắn run lên thật mạnh, nhưng hắn vẫn ôm nàng không thả: “Lúc ấy ta uống say, là nhóm Mạch Liên đưa nàng ta đến, ta cứ nghĩ nàng ta là ngươi, nên ta mới đụng vào nàng ta, xin lỗi.”

“Đừng nói những lời này với ta, ta căn bản không muốn biết chuyện của các ngươi, ngươi đi đi.” Vân Nhược Linh mặt lạnh, ra lệnh tiễn khách.

“Ta không đi, ta đến đây chính là vì chuẩn bị giải thích rõ với ngươi, ta… ta không hề yêu nàng ta, ta viên phòng với nàng ta, chỉ là bởi vì ta nợ nàng ta ơn cứu mạng, ta đã hứa với nàng ta.”

“Ngươi có thể đừng nhắc đến chuyện viên phòng được không? Ta không muốn nghe, ngươi cút đi được không? Ta không muốn hìn thấy ngươi.” Vân Nhược Linh vừa nghe đến hai chữ viên phòng thì dường như là bị kích thích.

“Bổn vương không đi, bổn vương chỉ muốn ở lại nơi này của ngươi.” Sở Diệp Hàn nói xong, đột nhiên nghiêng ngươi sang, ôm Vân Nhược Linh vào lòng, lập tức ngậm lấy môi nàng.

Môi nàng thật ngột, hương vị rất tuyệt, ngọt ngào tươi mát, khiến hắn sau khi đã hôn qua thì không thể ngừng được, vĩnh viễn không quên được.

“Sở…” Vân Nhược Linh còn không kịp lên tiếng đã bị hắn nuốt vào bụng.

Vừa nghĩ đến môi hắn đã từng hôn qua Nam Cung Nguyệt, nàng đã cảm thấy buồn nôn.

Nàng đột nhiên nhấc chân lên,  đá về phía hạ thân của hắn: “Khốn nạn, ngươi đi chết đi!”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận