Lọc Truyện

Sau Khi Nhận Việc Ở Minh Phủ

Ôn Bạch rất muốn tới gần xem xét nhưng nhìn dáng vẻ của Chu Vĩ lại cảm thấy mình không nên kích thích đối phương thêm nữa, cậu đành đứng yên bất động.

Lục Chinh đi vào nhà, tự nhiên ngồi xuống chỗ bàn trà ở bên cạnh, ung dung nói: “Nơi này không tồi.”

“A Vĩ?” Ôn Bạch thăm dò, cất tiếng gọi thử.

Miệng túi không buộc, theo động tác ngã xuống, thứ gì đó chất đầy bên trong ào ào tuôn ra.

Chu Vĩ không đáp lại.

Ôn Bạch: “Vậy còn cậu thì sao?”

Lục Chinh: “Tầm một phần mười.”

Ôn Bạch quay đầu sang phía Lục Chinh, nhỏ giọng hỏi: “Là tà túy làm sao?”

“Thẻ công việc?” Ôn Bạch đi tới, “Trông thế nào?”

Tầm mắt của Lục Chinh lướt qua cái chậu đồng kia, “Không phải.”

Chu Vĩ nước mắt lưng tròng: “Muốn ra ngoài phơi ít nắng.”

Tầm mắt của Lục Chinh lướt qua cái chậu đồng kia, “Không phải.”

Chu Vĩ nhớ lại câu “nơi này không tồi” vừa rồi của Lục Chinh, “Anh ta rất hiểu… mấy cái này?”

Chu Vĩ không có cách nào, kéo chăn trùm kín đầu, nói: “Dẫn ông chủ của cậu trở về đi.” Giọng nói trong chăn nghe lẫn vài tia tủi thân đáng thương.

“Bị dã quỷ quấn thân.”

“Vậy… có cứu được không?”

“Dã quỷ?” Ôn Bạch đột nhiên cảm thấy ngôi nhà này càng thêm âm u.

Âm sai: Nguy rồi.

“A Vĩ?” Ôn Bạch thăm dò, cất tiếng gọi thử.

“Vậy… có cứu được không?”

Biểu cảm của Lục Chinh cứ như đang nghe một câu chuyện cười: “Cậu đoán xem.” Dứt lời, hắn nhấc chân bước vào nhà.

Ôn Bạch nhạy bén bắt được hai chữ “ban ngày”, lập tức hỏi lại: “Buổi tối thì sao?”

Biểu cảm của Lục Chinh cứ như đang nghe một câu chuyện cười: “Cậu đoán xem.” Dứt lời, hắn nhấc chân bước vào nhà.

Cuối cùng Lục Chinh cũng lộ ra dáng vẻ bị khơi dậy hứng thú: “Nó nói nó là âm sai?”

Cậu ta có rất nhiều điều muốn nói, ví dụ như Tiểu Bạch sao đột nhiên cậu lại có thêm một ông chủ vậy, tại sao lại dẫn ông chủ đi cùng tới đây, làm sao mà tìm được nơi này, nhưng… sắc trời đã không còn sớm nữa.

Rõ ràng là một câu hỏi, có thể do hắn đang thả chậm tốc độ nói, làm cho người nghe không hiểu sao cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Nhìn Lục Chinh như đang đi tới chỗ không người, Ôn Bạch không kịp quan tâm chuyện gì khác, vội vàng gọi tên Chu Vĩ một lần nữa.

“Được rồi, tỉnh táo lại đi.” Chỉ lo mình dọa đến đối phương, ngữ khí của Ôn Bạch vô cùng dịu dàng, giống như bình thường nói chuyện với đèn sen nhỏ.

Chu Vĩ lẩm bẩm nói gì đó.

Lục Chinh đứng dậy, chọn cái chậu đồng cách mình gần nhất, dùng hai ngón tay bốc một nhúm tro tàn đã nguội lạnh của nguyên bảo.

Ôn Bạch nghiêng tai lắng nghe, miễn cưỡng nghe được vài chữ, cái gì mà “kèn xô-na”, “muốn chết”, “Tiểu Bạch đến tiễn mình đi”.

Một cái túi nilon màu đen chiếm gần nửa tủ đổ nhào, tốc độ không nhanh, đủ thời gian cho Ôn Bạch né tránh.

Ôn Bạch dở khóc dở cười, vỗ vai Chu Vĩ: “Tôi không tiễn cậu đi đâu hết, yên tâm.”

Cuối cùng, cậu đi tới bên cạnh Lục Chinh, đè thấp giọng hỏi: “Thực sự là âm sai à?”

Chu Vĩ rùng mình, đáp: “Ừm.”

“Bị dã quỷ quấn thân.”

“Văn Khiêm và Nhạc Minh đang chờ cậu cùng đi lẩu kia kìa.”

“Ông chủ?” Chu Vĩ nghển cổ nhìn Lục Chinh đang đứng bên ngoài.

“Văn Khiêm và Nhạc Minh đang chờ cậu cùng đi lẩu kia kìa.”

Ôn Bạch nhẩm tính thời gian: “Trước cả hôm nhận bằng tốt nghiệp?”

Nghe thấy tên của Dương Văn Khiêm và Phương Nhạc Minh, lúc này Chu Vĩ mới chậm rãi mở mắt ra.

Câu này do Ôn Bạch nói ra, lại còn dùng ngữ khí bình thản như đang bàn bạc chia nhau việc nhà, khiến cho Chu Vĩ cảm thấy còn khủng bố hơn cả nhìn thấy quỷ.

Sau khi nhìn chằm chằm Ôn Bạch tròn một phút đồng hồ, Chu Vĩ cẩn thận mở miệng: “Tiểu Bạch?”

Ôn Bạch khẽ cười: “Tỉnh rồi hả?”

“Tiểu Bạch!?” Chu Vĩ tròn mắt, tay vịn cửa hơi dùng sức, đầu ngón tay cạy ra một lớp sơn, “Thật sự là cậu!?”

Hồi đi học, Chu Vĩ hay nhắc đến việc sẽ về nhà thừa kế “sản nghiệp” của ông nội, còn cười đùa nói mình là “quan tam đại”, còn nói ông nội của mình làm “quan”.

Ôn Bạch thay đối phương gỡ mảnh sơn dính trên móng tay ra, đáp: “Thật sự là tôi.”

Nghe Chu Vĩ nói vậy, Ôn Bạch hơi kinh ngạc: “Khi còn bé cậu đã từng gặp âm sai?”

Ôn Bạch giải thích: “Anh ấy nói không tồi, ý nghĩa nằm chính trên mặt chữ, tức là rất không tồi.”

Chu Vĩ buông lỏng cảnh giác, nhất thời cơ thể không chịu nổi, chân mềm nhũn, cả người trượt dọc theo cánh cửa.

Ôn Bạch suýt chút nữa không đỡ kịp, dùng sức chín trâu hai hổ mới đưa được người về giường.

Tránh không tránh được, dù cho lúc còn sống cẩn thận cỡ nào thì cuối cùng vẫn bị tóm lấy đi một chuyến tới âm ty.

Đứng ở cạnh giường, Ôn Bạch vẫn chưa hết sợ hãi, cậu ngó ra bên ngoài một cái.

Nếu không phải muốn mua nhà, chẳng lẽ muốn mua đất? Vậy thì càng không được!

Bước vào trong nhà, lúc nhìn thấy một hàng quan tài gỗ đã sơn xong xuôi, Ôn Bạch xém nữa đã ném Chu Vĩ đang nửa dựa vào người mình đi, nhưng có lẽ là do biết Lục Chinh vẫn còn đang ở đây nên nỗi sợ đến nhanh và đi cũng nhanh.

“Không nên tới đây nữa, nhất là đừng dẫn theo Văn Khiêm và Nhạc Minh tới.”

Sau khi bình tĩnh lại, Ôn Bạch còn cảm thấy hơi buồn cười, “Trước đây cậu nói ‘quan tam đại’, tức là chỉ mấy cái này?”

Ôn Bạch: “Gã nói gì cậu cũng tin luôn à?”

Hồi đi học, Chu Vĩ hay nhắc đến việc sẽ về nhà thừa kế “sản nghiệp” của ông nội, còn cười đùa nói mình là “quan tam đại”, còn nói ông nội của mình làm “quan”.

Nếu như không biết đồ vật dưới đất này là gì thì cái âm thanh này thực ra nghe rất vui tai.

Bọn họ còn tưởng là chức quan quản lý nào đó của thôn, ai ngờ lại là “quan tài”.

“Công việc ban ngày của tớ chính là gấp nguyên bảo.”

Cậu yên lặng nhìn xung quanh, nhìn một núi nguyên bảo giấy, nhìn chậu đồng nằm rải rác khắp nơi trong phòng, lại nhìn hai bàn tay mỗi ngày gấp nguyên bảo đốt nguyên bảo bị nhuộm màu vàng óng của Chu Vĩ: “…”

“Ừ.” Chu Vĩ nằm trên giường đáp.

Ôn Bạch đi mở cửa sổ ra.

Ôn Bạch: “Vậy vừa rồi cậu một mình chạy ra cửa làm gì?”

Ôn Bạch nghiêm túc gật đầu: “Ừ, rất giỏi.”

Vừa mở, mùi tàn hương thi nhau tràn vào trong phòng, cực kỳ dày đặc. Cả căn phòng của Chu Vĩ cứ như đang bị vùi trong một cái lư hương. Không nhìn thấy hương đang đốt nhưng mùi thì lại quẩn quanh, không tiêu tán được.

Mấy giây sau, Chu Vĩ xốc chăn ra: “Cậu, cậu nói cái gì?!”

“Tiểu Bạch!?” Chu Vĩ tròn mắt, tay vịn cửa hơi dùng sức, đầu ngón tay cạy ra một lớp sơn, “Thật sự là cậu!?”

Bây giờ Chu Vĩ mới lấy lại được chút tỉnh táo, ho khan một tiếng, hỏi Ôn Bạch: “Người cùng đi với cậu là ai vậy?”

Ôn Bạch nhìn đống nguyên bảo chất thành núi: “Toàn bộ chỗ này?”

Ôn Bạch ngồi xuống bên cạnh, “Ông chủ của tôi.”

Ôn Bạch đi mở cửa sổ ra.

“Ông chủ?” Chu Vĩ nghển cổ nhìn Lục Chinh đang đứng bên ngoài.

Chu Vĩ theo phản xạ đáp: “Ừm.”

Cậu ta có rất nhiều điều muốn nói, ví dụ như Tiểu Bạch sao đột nhiên cậu lại có thêm một ông chủ vậy, tại sao lại dẫn ông chủ đi cùng tới đây, làm sao mà tìm được nơi này, nhưng… sắc trời đã không còn sớm nữa.

Ôn Bạch ngồi xuống bên cạnh, “Ông chủ của tôi.”

“Ông nội sẽ đánh chết tớ mất.”

Ôn Bạch mỉm cười: “Không có ai muốn mua nhà của cậu hết.”

Khi trời tối, cậu ta sợ mình sẽ dọa Ôn Bạch mất.

Chu Vĩ mệt mỏi nhắm mắt lại: “Đều là do tớ gấp đó.”

Chu Vĩ không có cách nào, kéo chăn trùm kín đầu, nói: “Dẫn ông chủ của cậu trở về đi.” Giọng nói trong chăn nghe lẫn vài tia tủi thân đáng thương.

Lục Chinh vẫn đang ngồi ở bàn trà, lúc tay Ôn Bạch chạm vào cánh tủ, hắn như thể dự đoán được gì đó, nói: “Cách xa một chút.”

“Không nên tới đây nữa, nhất là đừng dẫn theo Văn Khiêm và Nhạc Minh tới.”

Một chân chạm đất, Ôn Bạch có cảm giác đây không phải đôi chân mà là hai sợi bún bị nhúng qua nước sôi.

Sắc vàng óng ánh, sáng ngời, bị gió từ ngoài cửa sổ thổi tung, ma sát vào nhau tạo thành tiếng lạo xạo.

Chu Vĩ: “Ừ, toàn bộ.”

“Chỗ này cũng chẳng phải nơi tốt lành gì.”

Ôn Bạch: “Vậy còn cậu thì sao?”

(rằm tháng bảy),

Bây giờ Chu Vĩ mới lấy lại được chút tỉnh táo, ho khan một tiếng, hỏi Ôn Bạch: “Người cùng đi với cậu là ai vậy?”

Chu Vĩ: “Đợi thêm khoảng thời gian nữa, chờ tình hình tốt lên một chút tớ sẽ đi tìm các cậu.”

Ôn Bạch: “…”

Ôn Bạch tiếp tục nói: “Không tham gia lễ tốt nghiệp à?”

Ôn Bạch tiếp tục nói: “Không tham gia lễ tốt nghiệp à?”

Chu Vĩ im lặng.

“Được rồi, tỉnh táo lại đi.” Chỉ lo mình dọa đến đối phương, ngữ khí của Ôn Bạch vô cùng dịu dàng, giống như bình thường nói chuyện với đèn sen nhỏ.

Lúc mở miệng ra lần nữa, âm thanh đã hơi nức nở, nghe như sắp khóc: “Cậu đừng hỏi nữa.”

Ôn Bạch chỉnh sửa lại chăn, qua loa hỏi: “Bị dã quỷ quấn thân à?”

Chu Vĩ lẩm bẩm nói gì đó.

Một đống “nguyên bảo giấy”.

Chu Vĩ theo phản xạ đáp: “Ừm.”



… …

Chu Vĩ kinh ngạc, kéo góc áo Ôn Bạch thì thầm: “Tiểu Bạch, ngôi nhà này của tớ không thể bán.”

Chu Vĩ không tin lắm, nhưng một tuần qua, ngoại trừ nói chuyện với ông nội thì cậu ta còn nói chuyện với cả quỷ, thậm chí thời gian giao tiếp với quỷ còn nhiều hơn cả với ông nội, bây giờ đột nhiên lại được nói chuyện với “người nhà”, chưa kể còn là Ôn Bạch, xúc động muốn kể hết tất cả thi nhau trỗi dậy.

Chu Vĩ ôm đầu, bộ dạng như vừa nhìn thấy quỷ.

Mấy giây sau, Chu Vĩ xốc chăn ra: “Cậu, cậu nói cái gì?!”

“Khi còn bé tớ từng được nhìn thấy rồi nên nhận ra.”

Ôn Bạch nỗ lực tìm một phương pháp miêu tả chính xác hơn: “Ví dụ như… phong thủy?”

Ôn Bạch vỗ nhẹ lên đầu Chu Vĩ một cái.

Chu Vĩ hít vào một hơi thật sâu, gần như sắp khóc: “Đốt nguyên bảo.”

Chu Vĩ ôm đầu, bộ dạng như vừa nhìn thấy quỷ.

Lục Chinh đi vào nhà, tự nhiên ngồi xuống chỗ bàn trà ở bên cạnh, ung dung nói: “Nơi này không tồi.”

Bước vào trong nhà, lúc nhìn thấy một hàng quan tài gỗ đã sơn xong xuôi, Ôn Bạch xém nữa đã ném Chu Vĩ đang nửa dựa vào người mình đi, nhưng có lẽ là do biết Lục Chinh vẫn còn đang ở đây nên nỗi sợ đến nhanh và đi cũng nhanh.

Chu Vĩ kinh ngạc, kéo góc áo Ôn Bạch thì thầm: “Tiểu Bạch, ngôi nhà này của tớ không thể bán.”

“Ông nội sẽ đánh chết tớ mất.”

Ôn Bạch mỉm cười: “Không có ai muốn mua nhà của cậu hết.”

“Cứ nằm đi, tôi đi lấy cho.” Ôn Bạch ấn người về lại giường, đứng dậy đi về phía tủ quần áo.

“Nhưng mà ông chủ của cậu vừa nói chỗ này không tồi.”

Làm việc suốt 24 giờ, đã là người thì sẽ không thể chịu đựng được.

Ban ngày gấp nguyên bảo, buổi tối đốt nguyên bảo.

Nếu không phải muốn mua nhà, chẳng lẽ muốn mua đất? Vậy thì càng không được!

Ôn Bạch giải thích: “Anh ấy nói không tồi, ý nghĩa nằm chính trên mặt chữ, tức là rất không tồi.”

Chu Vĩ: “…”

Lục Chinh “ừ” một tiếng, nói: “Chất lượng nguyên bảo bình thường, giữa đường đổi nghề nên tay nghề chưa đủ, gấp nhiều nhưng dùng được ít, đuổi mấy cô hồn ven đường thì được.”

Nhưng nếu như là âm sai, tính chất sẽ không còn giống vậy nữa.

Ôn Bạch nỗ lực tìm một phương pháp miêu tả chính xác hơn: “Ví dụ như… phong thủy?”

Nhìn xem đứa nhỏ này bị chà đạp thành bộ dạng gì.

Nghe thấy hai chữ “âm sai”, Ôn Bạch suýt chút nữa bị nguyên bảo dưới chân làm cho vấp ngã.

“Anh ta cảm thấy phong thủy của cửa hàng quan tài này… không tồi?” Sắc mặt của Chu Vĩ càng căng thẳng.

Chu Vĩ ngả người ra sau, dựa vào thành giường: “Hơn một tuần.”

Ôn Bạch: “Sở thích của ông chủ tôi hơi đặc biệt một chút.”

“Nhưng mà ông chủ của cậu vừa nói chỗ này không tồi.”

Chu Vĩ: “…”

“Ông nội cậu đâu?” Hai người vào nhà nửa ngày rồi, động tĩnh cũng không nhỏ, càng chưa tính đến chuyện Lục Chinh đã lượn vòng quanh nhà ngắm qua một lượt, vậy mà ngoại trừ Chu Vĩ, không hề nhìn thấy thêm ai khác.

Sau khi bình tĩnh lại, Ôn Bạch còn cảm thấy hơi buồn cười, “Trước đây cậu nói ‘quan tam đại’, tức là chỉ mấy cái này?”

Lục Chinh: “Một cái chậu đồng trước mặt cậu là đủ đuổi rồi.”

Chu Vĩ lắc đầu: “Không biết.”

Ôn Bạch: “Vậy vừa rồi cậu một mình chạy ra cửa làm gì?”

Chu Vĩ nước mắt lưng tròng: “Muốn ra ngoài phơi ít nắng.”

Ôn Bạch: “…”

Ôn Bạch chỉnh sửa lại chăn, qua loa hỏi: “Bị dã quỷ quấn thân à?”

Khéo còn chưa đạt đến “trình độ gà mờ”.

Cậu thở dài hỏi: “Bị quấn lấy bao lâu rồi?”

Ôn Bạch vỗ nhẹ lên đầu Chu Vĩ một cái.

Chu Vĩ không đáp lại.

Câu này do Ôn Bạch nói ra, lại còn dùng ngữ khí bình thản như đang bàn bạc chia nhau việc nhà, khiến cho Chu Vĩ cảm thấy còn khủng bố hơn cả nhìn thấy quỷ.

Ôn Bạch biết đối phương đang nghĩ gì, trong lúc nhất thời cũng không biết phải giải thích thế nào, cũng không thể nói là hiện tại mình đang làm công cho âm ty được, đành đổi hướng sự chú ý sang phía Lục Chinh: “Cậu đoán xem tại sao tôi lại đi cùng ông chủ tới đây?”

Ôn Bạch và Lục Chinh nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Chu Vĩ nhớ lại câu “nơi này không tồi” vừa rồi của Lục Chinh, “Anh ta rất hiểu… mấy cái này?”

Ôn Bạch nghiêm túc gật đầu: “Ừ, rất giỏi.”

Chu Vĩ không tin lắm, nhưng một tuần qua, ngoại trừ nói chuyện với ông nội thì cậu ta còn nói chuyện với cả quỷ, thậm chí thời gian giao tiếp với quỷ còn nhiều hơn cả với ông nội, bây giờ đột nhiên lại được nói chuyện với “người nhà”, chưa kể còn là Ôn Bạch, xúc động muốn kể hết tất cả thi nhau trỗi dậy.

Ôn Bạch: “Vậy nếu tay nghề đủ thì sao?”

Chu Vĩ ngả người ra sau, dựa vào thành giường: “Hơn một tuần.”

Ôn Bạch nghiêng tai lắng nghe, miễn cưỡng nghe được vài chữ, cái gì mà “kèn xô-na”, “muốn chết”, “Tiểu Bạch đến tiễn mình đi”.

“Anh ta cảm thấy phong thủy của cửa hàng quan tài này… không tồi?” Sắc mặt của Chu Vĩ càng căng thẳng.

Ôn Bạch nhẩm tính thời gian: “Trước cả hôm nhận bằng tốt nghiệp?”

Nể mặt Ôn Bạch, Lục Chinh miễn cưỡng đánh giá: “Trình độ gà mờ.”

Chu Vĩ: “Ừ.”

Vừa nói cậu ta vừa vén chăn định xuống giường, “Trong tủ quần áo có cái túi.”

Một chân chạm đất, Ôn Bạch có cảm giác đây không phải đôi chân mà là hai sợi bún bị nhúng qua nước sôi.

Ôn Bạch: “…”

Đúng lúc này, Lục Chinh đặt ly xuống bàn, tầm mắt rơi vào người Chu Vĩ: “Thật không?”

“Cứ nằm đi, tôi đi lấy cho.” Ôn Bạch ấn người về lại giường, đứng dậy đi về phía tủ quần áo.

… …

Lục Chinh vẫn đang ngồi ở bàn trà, lúc tay Ôn Bạch chạm vào cánh tủ, hắn như thể dự đoán được gì đó, nói: “Cách xa một chút.”

Dứt lời, tủ quần áo cũng được mở ra.

Chu Vĩ gật đầu, im lặng một phút rồi lại lắc đầu: “Không phải dã quỷ, là âm sai.”

Một cái túi nilon màu đen chiếm gần nửa tủ đổ nhào, tốc độ không nhanh, đủ thời gian cho Ôn Bạch né tránh.

Miệng túi không buộc, theo động tác ngã xuống, thứ gì đó chất đầy bên trong ào ào tuôn ra.

Một đống “nguyên bảo giấy”.

Ôn Bạch cẩn thận quan sát “ông chủ tính tình không tốt lắm” của mình, thấy sắc mặt đối phương không thay đổi, thầm thở ra một hơi yên tâm thì khóe miệng của Lục Chinh lại nhếch lên.

Sắc vàng óng ánh, sáng ngời, bị gió từ ngoài cửa sổ thổi tung, ma sát vào nhau tạo thành tiếng lạo xạo.

Ôn Bạch: “…”

Nếu như không biết đồ vật dưới đất này là gì thì cái âm thanh này thực ra nghe rất vui tai.

Chu Vĩ mệt mỏi nhắm mắt lại: “Đều là do tớ gấp đó.”

Ôn Bạch nhìn đống nguyên bảo chất thành núi: “Toàn bộ chỗ này?”

Chu Vĩ: “Ừ, toàn bộ.”

Nhìn Lục Chinh như đang đi tới chỗ không người, Ôn Bạch không kịp quan tâm chuyện gì khác, vội vàng gọi tên Chu Vĩ một lần nữa.

“Công việc ban ngày của tớ chính là gấp nguyên bảo.”

Bọn họ còn tưởng là chức quan quản lý nào đó của thôn, ai ngờ lại là “quan tài”.

Ôn Bạch nhạy bén bắt được hai chữ “ban ngày”, lập tức hỏi lại: “Buổi tối thì sao?”

Chu Vĩ hít vào một hơi thật sâu, gần như sắp khóc: “Đốt nguyên bảo.”

Ôn Bạch dở khóc dở cười, vỗ vai Chu Vĩ: “Tôi không tiễn cậu đi đâu hết, yên tâm.”

Ôn Bạch: “…”

“Chỗ này cũng chẳng phải nơi tốt lành gì.”

Ban ngày gấp nguyên bảo, buổi tối đốt nguyên bảo.

Làm việc suốt 24 giờ, đã là người thì sẽ không thể chịu đựng được.

Khi trời tối, cậu ta sợ mình sẽ dọa Ôn Bạch mất.

Nhìn xem đứa nhỏ này bị chà đạp thành bộ dạng gì.

“Vậy đống nguyên bảo này đốt cho ai?” Ôn Bạch vừa hỏi xong đã nghĩ ra ngay được đáp án, “Dã quỷ kia à?”

“Ừ.” Chu Vĩ nằm trên giường đáp.

Chu Vĩ gật đầu, im lặng một phút rồi lại lắc đầu: “Không phải dã quỷ, là âm sai.”

Dứt lời, tủ quần áo cũng được mở ra.

Vậy mà còn vừa vặn lộ ra trước mắt Lục Chinh.

Nghe thấy hai chữ “âm sai”, Ôn Bạch suýt chút nữa bị nguyên bảo dưới chân làm cho vấp ngã.

Âm sai? Việc công?

Cậu hoàn toàn không ngờ, tính chất câu chuyện từ “móc túi trộm vặt” đã biến thành “tham ô hủ bại”?

Vậy mà còn vừa vặn lộ ra trước mắt Lục Chinh.

Ôn Bạch cẩn thận quan sát “ông chủ tính tình không tốt lắm” của mình, thấy sắc mặt đối phương không thay đổi, thầm thở ra một hơi yên tâm thì khóe miệng của Lục Chinh lại nhếch lên.

Chu Vĩ: “Đợi thêm khoảng thời gian nữa, chờ tình hình tốt lên một chút tớ sẽ đi tìm các cậu.”

Âm sai: Nguy rồi.

Ôn Bạch: “Sở thích của ông chủ tôi hơi đặc biệt một chút.”

“Trò hề gạt người.”

Đúng lúc này, Lục Chinh đặt ly xuống bàn, tầm mắt rơi vào người Chu Vĩ: “Thật không?”

Rõ ràng là một câu hỏi, có thể do hắn đang thả chậm tốc độ nói, làm cho người nghe không hiểu sao cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Ôn Bạch: “…”

Đứng ở cạnh giường, Ôn Bạch vẫn chưa hết sợ hãi, cậu ngó ra bên ngoài một cái.

Cuối cùng Lục Chinh cũng lộ ra dáng vẻ bị khơi dậy hứng thú: “Nó nói nó là âm sai?”

Chu Vĩ rùng mình, đáp: “Ừm.”

“Cũng không hẳn, gã có thẻ công việc.” Chu Vĩ gãi đầu, “Tớ nhìn qua rồi.”

Ôn Bạch: “Gã nói gì cậu cũng tin luôn à?”

“Cũng không hẳn, gã có thẻ công việc.” Chu Vĩ gãi đầu, “Tớ nhìn qua rồi.”

“Thẻ công việc?” Ôn Bạch đi tới, “Trông thế nào?”

Chu Vĩ khua tay miêu tả: “To như một tấm thẻ nhân viên bình thường, bên dưới có chữ ký của âm ty Đông Nhạc, bên trên có mấy chữ “thiên hạ thái bình”.”

Ôn Bạch: “…”

“Khi còn bé tớ từng được nhìn thấy rồi nên nhận ra.”

Nghe Chu Vĩ nói vậy, Ôn Bạch hơi kinh ngạc: “Khi còn bé cậu đã từng gặp âm sai?”

“Dã quỷ?” Ôn Bạch đột nhiên cảm thấy ngôi nhà này càng thêm âm u.

“Ừ.” Chu Vĩ gãi mũi, “Vào tiết Trung Nguyên Ôn Bạch đi mở cửa sổ ra.(rằm tháng bảy), thời điểm âm khí nặng nhất, đã gặp một hai lần, ông nội tớ nói tớ có duyên với cõi âm, cho nên vẫn luôn muốn tớ về quê kế thừa cửa hàng này.”

Nói tới đây, hai vai Chu Vĩ sụp xuống, “Nếu như không phải là âm sai thì tớ đã sớm bảo ông nội mời đạo sĩ tới đuổi quỷ đi rồi.”

Ôn Bạch nghĩ thầm cũng đúng, nếu như chỉ là dã quỷ thì với thể chất “gặp quỷ phong phú kinh nghiệm” của Chu Vĩ, không đến nỗi nghe lời răm rắp thế này, kiểu gì cũng có cách xử lý.

Nhưng nếu như là âm sai, tính chất sẽ không còn giống vậy nữa.

Chu Vĩ: “Ừ.”

Tránh không tránh được, dù cho lúc còn sống cẩn thận cỡ nào thì cuối cùng vẫn bị tóm lấy đi một chuyến tới âm ty.

Ôn Bạch và Lục Chinh nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Cuối cùng, cậu đi tới bên cạnh Lục Chinh, đè thấp giọng hỏi: “Thực sự là âm sai à?”

Chu Vĩ lắc đầu: “Không biết.”

Lục Chinh đứng dậy, chọn cái chậu đồng cách mình gần nhất, dùng hai ngón tay bốc một nhúm tro tàn đã nguội lạnh của nguyên bảo.

“Trò hề gạt người.”

Ôn Bạch ngoan ngoãn ngồi xổm xuống theo, “Tức là có ai đó đang mạo danh thân phận âm sai?”

Lục Chinh “ừ” một tiếng, nói: “Chất lượng nguyên bảo bình thường, giữa đường đổi nghề nên tay nghề chưa đủ, gấp nhiều nhưng dùng được ít, đuổi mấy cô hồn ven đường thì được.”

Đứng dậy lại nói tiếp: “Bọn họ không dùng được những thứ đồ này.”

Cậu hoàn toàn không ngờ, tính chất câu chuyện từ “móc túi trộm vặt” đã biến thành “tham ô hủ bại”?

“Bọn họ”, đương nhiên là đang chỉ những âm sai của Đông Nhạc.

“Khoan đã.” Ôn Bạch bắt được một câu, “Anh vừa nói tay nghề không đủ?”

Nể mặt Ôn Bạch, Lục Chinh miễn cưỡng đánh giá: “Trình độ gà mờ.”

Chu Vĩ buông lỏng cảnh giác, nhất thời cơ thể không chịu nổi, chân mềm nhũn, cả người trượt dọc theo cánh cửa.

“Một đống nguyên bảo kia, có thể dùng được bao nhiêu?” Không hiểu sao Ôn Bạch lại cảm thấy hơi căng thẳng.

Lục Chinh: “Tầm một phần mười.”

Ôn Bạch: “…”

Ôn Bạch khẽ cười: “Tỉnh rồi hả?”

Khéo còn chưa đạt đến “trình độ gà mờ”.

Ôn Bạch: “Vậy nếu tay nghề đủ thì sao?”

Lục Chinh: “Một cái chậu đồng trước mặt cậu là đủ đuổi rồi.”

Chu Vĩ khua tay miêu tả: “To như một tấm thẻ nhân viên bình thường, bên dưới có chữ ký của âm ty Đông Nhạc, bên trên có mấy chữ “thiên hạ thái bình”.”

Ôn Bạch: “…”

Cậu yên lặng nhìn xung quanh, nhìn một núi nguyên bảo giấy, nhìn chậu đồng nằm rải rác khắp nơi trong phòng, lại nhìn hai bàn tay mỗi ngày gấp nguyên bảo đốt nguyên bảo bị nhuộm màu vàng óng của Chu Vĩ: “…”[Hết chương 8]
Nhấn Mở Bình Luận