Lọc Truyện

Phá Quân Mệnh - Chàng Rể Bất Phàm

“Đúng thế, đường đường là đệ tử của Ma đao, đừng nhát gan…”  

 

Các trưởng lão nhà họ Lýnhất thời trở nên phấn khích, liên thanh kêu gào hùa theo.  

 

Diệp Phàm nhìn một đám trưởng lão nhà họ Lý, sau đó nhìn về phía Lý Thanh Nguyệt: “Thi đấu thì có thể, nhưng chúng ta phải có thứ đặt cược, nếu không thì còn gì là thú vị nữa!”  

 

Lý Thanh Nguyệt cau mày, cảm thấy Diệp Phàm không có lòng tốt.  

 

“Thế nào, Lý đại tiểu thư không dám cược?”, Diệp Phàm cười ôn tồn.  

 

Lý Thanh Nguyệt cười lạnh: “Anh không cần kích động tôi, Lý Thanh Nguyệt tôi nếu như tùy tiện bị khiêu khích liền rơi vào bẫy thì sớm đã không còn hài cốt rồi, vậy anh nói xem muốn phần thưởng là gì!”  

 

"Còn có, tôi nhớ rõ, anh tới nhà họ Lý chúng tôi là vì người anh em Âu Dương Ngọc Quân của mình, anh có chuyện nhờ vả, dám giở mánh khóe, chúng tôi lập tức đuổi anh ra ngoài, không cho phép tiến vào cửa lớn nhà họ Lý một bước!”  

 

Diệp Phàm nhíu mày, người phụ nữ này không dễ đối phó, hơn nữa còn kiêu ngạo như vậy, anh cảm thấy sự ngạo mạn này không thua kém gì Linh Hồ Uyển Nhi.  

 

Diệp Phàm mở miệng nói: "Nếu thua, cô phải gọi tôi một tiếng chủ nhân…”  

 

Vừa dứt lời Diệp Phàm liền hít một ngụm khí lạnh, chỉ thấy Linh Hồ Uyển Nhi véo vào phần thịt mềm nơi eo mình với tốc độ cực nhanh.  

 

Lý Thanh Nguyệt cũng lộ ra dáng vẻ vừa tức giận vừa xấu hổ, một luồng sát khí lạnh lẽo toát ra từ trên người cô ta.  

 

“Khụ khụ, lời của tôi còn chưa nói xong, đừng nóng, đừng nóng…”  

 

Diệp Phàm vội vã cười mỉa, tiếp tục nói: “Ý của tôi là cô gọi tôi một tiếng chủ nhân, chỉ định này không được, đều là thói quen cùng người khác đánh cược trước đây, quên thay đổi…”  

 

Mọi người á khẩu, nhưng rõ ràng không ai tin tưởng lời anh nói, thắng cược thích được người khác gọi là chủ nhân, đây là thú vui quái quỷ gì?  

 

“Mau đi, sự kiên nhẫn của tôi có hạn!”, Lý Thanh Nguyệt lạnh lùng quát.  

 

“Được thôi, nếu cô thua, phải đồng ý với một yêu cầu của tôi, yêu cầu này sẽ không uy hiếp cũng như vi phạm nguyên tắc mấu chốt của cô, có thực hiện theo nguyện vọng của bản thân cô hay không, thế nào?”, Diệp Phàm nghiêm nghị nói.  

 

Lý Thanh Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nở nụ cười xinh đẹp: “Yêu cầu này của anh cùng không đề cập tới cũng giống như nhau, anh không sợ tôi sẽ không tuân thủ sao?”  

 

“Đây là vấn đề của cô, nằm ngoài phạm vi cân nhắc của tôi!"  

 

Lý Thanh Nguyệt không nói nên lời, đây là lối suy nghĩ như thế nào vậy, cô vô cùng hoài nghi tên đệ tử của ma đao này có phải hay không cũng ngu ngốc giống như em trai mình vậy.  

 

“Vậy được, bây giờ là lúc tôi ra điều kiện. Nếu anh thua, cũng phải đồng ý một điều kiện của tôi, nhưng phải thi hành vô điều kiện, trừ khi tôi bảo anh tự sát, anh mới có thể làm ngược lại, dám cược không?”  

 

Lý Thanh Nguyệt nói xong thì nhìn Diệp Phàm với ánh mắt khiêu khích.  

 

Thực hiện vô điều kiện, điều kiện được đưa ra này có chút tàn nhẫn, nếu bảo Diệp Phàm làm nô lệ cả đời, vậy Diệp Phàm há không phải là...  

 

“Đại tiểu thư nhà họ Lý, cô không khỏi quá đáng đi?”, Linh Hồ Uyển Nhi bất mãn mở miệng.  

 

“Tiểu thư Linh Hồ, không lẽ cô không có lòng tin vào người đàn ông của mình sao?”, Lý Thanh Nguyệt khẽ cười.  

 

Nhà họ Lý không sánh bằng nhà Linh Hồ, nhưng cô ta không chỉ là đại tiểu thư của nhà họ Lý mà còn là đệ tử của Phiêu Miểu Cung, Phiêu Miểu Cung không sợ nhà Linh Hồ.  

 

“Hừ, đây không phải là vấn đề tự tin hay không, đây là vấn đề công bằng!”, Linh Hồ Uyển Nhi hừ lạnh đáp.  

Diệp Phàm nắm chặt lấy tay Linh Hồ Uyển Nhi vỗ về, cười đáp: “Uyển Nhi, em không cần lo lắng, đợi anh khiến cô ta gọi em là chị!”  

 

Linh Hồ Uyển Nhi đảo mắt, liền phì cười, nụ cười vô cùng quyến rũ động lòng người, khẽ nói: “Được, cùng lắm là thu nhận một người em gái họ Lý, tôi không ngại!”  

 

Sự xinh tươi động lòng người đột ngột này khiến mấy ông già xấu xa của nhà họ Lý trợn trừng hai mắt, thậm chí còn không nghe rõ lời nói của cô.  

 

Nhấn Mở Bình Luận