Lọc Truyện
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệc Thần lái xe đi được một đoạn thì nhìn sang thấy ví của Cẩn Du để quên, anh ngay lập tức quay xe trở lại.

Cẩn Du không thể nói cho anh biết hết sự thật, nếu anh biết thì kế hoạch của cô sẽ bị gián đoạn. Dù gì Ninh Hinh hiện tại cũng là vợ, không có tình cảm thì cũng còn tình nghĩa. Với lại cô không muốn để anh dính vào kế hoạch này, vì người phụ nữ đó ác hiểm, sẽ làm anh bị thương.

Cô phủ nhận: “ Ngô Thanh Hải không liên quan gì đến vụ việc đó, em đến Ngô Thị là vì công việc, không có mục đích gì khác”.

“ Em nghĩ tôi là trẻ con hay sao? Anh ta có tình ý với em ai nhìn vào cũng đều nhận ra, em cũng đáp lại vui vẻ thế còn gì”, anh bày tỏ nỗi lòng.

Cô thở dài đáp lại: “ Hà Vĩ Thành, anh có thể đừng hỏi em về chuyện này nữa được không? Những gì em đang làm là muốn tất cả những người hại em phải chịu hình phạt thích đáng và quan trọng là em muốn đường đường chính chính yêu anh”.

Anh không phục mà nói: “ Tôi yêu em và tôi cũng muốn bảo vệ em… Vì vậy hãy để tôi giúp em trừng phạt những kẻ đó”.

Hiện tại cô không có đủ bằng chứng buộc tội Ninh Hinh, hơn nữa người phụ nữ này có người cha quyền lực chống lưng. Dù đưa ra những bằng chứng nhỏ nhặt đó thì cũng như là gió thổi lá bay.



“ Vĩ Thành, anh về đi, em muốn nghỉ ngơi”, cô nhẹ giọng.

Tuy nhiên anh lại không chịu: “ Tôi không thể ngồi yên nhìn em một mình chiến đấu được Thiên Kỳ à… Tôi không muốn mất em thêm một lần nào nữa…”.

Đôi mắt của cô bắt đầu rươm rướm nước mắt bước đến ôm chầm lấy anh nói: “ Hãy chờ em thêm một chút nữa thôi, một chút nữa thôi anh”.

Cảnh tượng hai người âu yếm nhau Diệc Thần đang đi tới định trả lại ví thì nhìn thấy. Anh lập tức núp sau bức tường mà con tim liên hồi nhói đau.

Tại sao anh luôn phải chứng kiến những hình ảnh đau lòng này? Anh càng hy vọng thì tình cảm giữa họ lại càng mặn nồng, xem ra là anh đã quá tự tin rồi.



Ở trong bar, Mộng Dao vẫn còn đang chơi rất vui với những người bạn. Cô dường như đã say rồi, và rất muốn đi vệ sinh để giải quyết. Ngay khi cô đứng lên rời đi, một chàng trai trong đó cũng đi theo sau.

Vài phút trôi qua, chàng trai thấy cô đi ra, anh đã chờ sẵn ở ngoài hành lang. Anh chặn cô lại nói: “ Mộng Dao, tớ muốn nói chuyện riêng với cậu”.

“ Sở Diệu… Có chuyện gì thế?”, cô mơ màng hỏi.

Anh với vẻ mặt nghiêm túc nói: “ Tớ xin lỗi vì năm đó đã hiểu lầm cậu. Khi biết cậu đến Mỹ du học tớ rất hối hận… Mộng Dao à! Chúng ta quay lại với nhau được không?”

Trước khi đi du học, cả hai đã có một mối tình đầu ngây thơ ở tuổi học trò. Không biết thế nào mà Sở Diệu lại hiểu lầm Mộng Dao, kết quả là cả hai chia tay. Bây giờ cô trở về nước, anh muốn nối lại tình xưa còn dang dở.

Mộng Dao nhăn mặt: “ Cậu đang nói xàm gì vậy? Là ai say đây?”

“ Tớ nghiêm túc xin lỗi cậu mà, hãy cho tớ cơ hội được sửa sai đi Mộng Dao?”, anh năn nỉ.



Cô đưa ngón tay lên môi: “ Suỵt!”, rồi từ chối: “ Tuyệt đối không được… Tớ không còn thích cậu nữa, không thích thì làm sao mà quen nhau được. Cậu đó Trình Sở Diệu! Sau này nếu có quen ai thì nên quan tâm đến con gái người ta một chút, không nhìn mà chỉ nghe thôi thì dở lắm”.

Sở Diệu cưỡng ép ôm chặt lấy cô, liên tục nài nỉ: “ Tớ còn yêu cậu mà, xin cậu hãy quay lại đi”.

Mặc cho cô cựa quậy mạnh đến cỡ nào, anh vẫn nhất quyết không buông.

“ Trình Sở Diệu, cậu buông tớ ra”.

Một bàn tay nắm lấy cánh tay anh yêu cầu: “ Buông cô ấy ra!”.

Cả hai nhìn sang, đó là Diệc Thần. Thấy người đàn ông cao lớn hơn nên Sở Diệu hơi rén mà nới lỏng tay. Còn Mộng Dao mắt mở mắt nhắm không nhìn rõ mặt nhưng không hiểu sao lại nhào tới ôm lấy cánh tay anh, cọ mặt vào rồi gọi: “ Anh yêu đến đón em về nhà rồi đúng không?”

Hai người đàn ông nghe cô gọi cũng rất ngạc nhiên, Sở Diệu hỏi: “ Người này là bạn trai cậu?”

“ Sao thế? Đẹp trai hơn cậu đúng chứ?”, cô tự tin khoe khoang.

Tuy nhiên cô mới về nước, làm sao lại có người yêu được, anh không tin: “ Cậu nghĩ nói vậy là tớ sẽ không còn tình cảm với cậu nữa hả? Nói đi, cậu thuê người đàn ông đóng vai này bao nhiêu?”

Diệc Thần bị hiểu lầm nên giải thích, nhưng mới vừa mở miệng đã bị một lực kéo xuống. Thì ra Mộng Dao vì không muốn người yêu cũ làm phiền nên đã kéo cà vạt anh xuống và trao một nụ hôn ngọt ngào.



Một lần nữa cô làm cho hai người đàn ông kinh ngạc, lần này × 100 lần.

Sở Diệu thấy vậy không biết nói gì thêm nữa nên ngay lập tức bỏ đi, chỉ còn Diệc Thần là đứng hình. Đây là nụ hôn đầu của anh, ai ngờ lại bị một cô gái lạ mặt cướp mất.

Môi dứt môi, Mộng Dao không còn tỉnh táo nữa mà gục đầu vào ngực anh. Ủa là đang xảy ra chuyện gì? Đột nhiên anh vì thấy một cô gái bị cưỡng ép, vì không chịu được nên đến giúp đỡ, rồi lại bị cô ấy cướp đi nụ hôn đầu, bây giờ lại say đến mức ngủ trong lòng anh.

Mọi chuyện diễn ra như thể nhanh đến anh không thể đỡ kịp.

Bây giờ không biết phải xử lý như thế nào, gọi cô ấy thì cũng không trả lời. Hỏi địa chỉ, số điện thoại người thân cũng im lìm không nhúc nhích.

Đến nước này anh chỉ còn cách đưa cô gái này đến khách sạn, xem như là làm một việc tốt vậy.



Diệc Thần mở cửa và dìu Mộng Dao lên giường, anh bế cô nằm ngay ngắn, còn đắp mềm lên để ấm người. Nhìn cô gái nằm trên giường một lần nữa anh có cảm giác quen thuộc, như thể đã gặp qua ở đâu đó gần đây vậy.

Đi uống rượu để xoá đi nỗi đau tình đơn phương, ai ngờ chỉ vừa mới tới đã gặp phải cô gái này
Nhấn Mở Bình Luận