Lọc Truyện

Lão Tổ Xuất Quan - Từ Phương

Chương 30 Miểu sát tu sĩ Nguyễn Anh

Lúc này bốn lão quái vật Nguyên Anh kỳ đồng loạt ra tay, bốn loại võ kỹ cường đại va chạm với linh khí của Từ Phương. 

Làn sóng linh khí cuồng bạo trong nháy mắt quét sạch toàn bộ sàn đấu giá. Tiếng gầm bùng nổ, sương mù trắng tung bay, toàn bộ sàn đấu giá đều điên cuồng rung động, giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. 

Từ Phương cười lạnh, lật bàn tay một cái, một đoàn linh khí hình cầu màu trắng tinh khiết hiện lên, tiếp đó trong nháy mắt nổ tung trong lòng bàn tay Từ Phương. 

Oanh...... 

Liệt diễm màu trắng tinh khiết bùng cháy nhanh chóng xoay tròn, tạo thành một Hỏa Long Quyển (vòi rồng lửa), bốc lên cao mấy chục thước, toàn bộ thành Tề Châu bị chiếu sáng. 

Mà sàn đấu giá bị Hỏa Long Quyển xé nát, bị nhiệt độ cao hòa tan không còn sót lại một chút cặn, mấy chục mét xung quanh bị san thành bình địa! 

Tất cả mọi người trong thành Tề Châu đều chăm chú nhìn lên Hỏa Long Quyển trên sàn đấu giá, cảm nhận được khí tức cuồng bạo của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhao nhao hoảng sợ chạy trốn. 

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ đối chiến lại có thể kinh khủng như vậy. 

Khi bụi mù tản ra, thiên địa một lần nữa bình tĩnh trở lại. 

Mới vừa rồi hội trường đấu giá còn kín người giờ đã không có vật gì, ngay cả hội trường đấu giá cũng không còn. 

Ánh mắt Từ Phương bình thản nhìn về phía trước, trong một cái hố phía trước mặt có bốn người chồng lên nhau. 

Chính là bốn tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia, bây giờ, người bọn họ bị khói lửa đốt đen như mực, y phục rách rưới, tóc cũng không có, trên gương mặt đen kịt mang theo đường vân huyết màu đỏ. 

Bốn người bọn họ còn chưa chết, không phải là bởi vì bọn họ cường đại cỡ nào, chỉ là do Từ Phương lưu thủ thôi. 

“Vừa rồi các ngươi nói muốn giết ta, phải không?” Từ Phương chậm rãi tiến lên, khóe miệng mang theo ý cười, vẫn phong khinh vân đạm như vậy. 

Trương Song Thiên ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm Từ Phương, trong đầu hỗn loạn. 

“Bại, bại, một chiêu đã bại. Ông ta tự lẩm bẩm, đột nhiên cảm thấy mọi chuẩn bị trước đó đều rất nực cười. 

Trước thực lực tuyệt đối, tất cả mưu mô đều là vô ích. 

Bỗng nhiên, vẻ mặt Trương Song Thiên không cam lòng hỏi Từ Phương. 

“Ta đã nói rồi, ta chỉ là Luyện Khí kỳ thôi, tại sao ngươi còn muốn hỏi.” Từ Phương nói. 

Trương Song Thiên suýt chút nữa tức chết, ông ta cảm giác lời này của Từ Phương như đang chế giễu mình. 

Bốn tên Nguyên Anh kỳ lại bị một tên Luyện Khí kỳ dùng một chiêu đánh bại. 

Triệu Bạch sợ muốn tè ra quần, hắn ta vừa rồi còn không kịp phản ứng lại đã cảm thấy trước mắt một 

mảnh trắng xóa, tiếp đó cảm nhận được cơ thể bị đốt cháy bỏng một hồi, sau đó, mở mắt ra, mọi chuyện đã như vậy. 

“Ngươi không thể giết ta, không thể giết ta, nếu ngươi giết ta, ngươi cũng chết chắc.” 

Triệu Bạch ngoài mạnh trong yếu quát, thân thể không nhịn được bắt đầu run rẩy. 

Dáng vẻ này hoàn toàn không còn hăng hái như một phút trước, ngược lại rất giống một con chó. 

Một số võ gia nghe tiếng chạy đến, nhìn thấy Triệu Bạch ở trên mặt đất, mới đầu còn không nhận ra. Cho đến khi một người bỗng nhiên cảm thấy Triệu Bạch có chút quen mắt, lúc này mới hoảng sợ nói: “Đây đây đây...... Đây không phải Ma Vân tông Triệu Bạch sao? Sao hắn ta trở lại rồi” 

“Điều quan trọng không phải là hắn ta quay trở lại, quan trọng là hình như hắn ta bị người đánh, hiện tại hắn ta còn quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ” 

“Trời ạ, ngươi xem, người kia không phải Từ Phương sao? Hắn không phải bị Linh Bảo các truy nã sao? Linh Bảo các bị hắn hủy rồi, đây...quá kinh khủng” 

Mọi người nghị luận ầm ĩ, tất cả đều mang nét mặt không dám tin. 

“Ha ha ha, ta không thể giết ngươi, ngươi cho ta một cái lí do vì sao không không thể giết ngươi.” 

Từ Phương cảm thấy buồn cười, hai tay đan vào trước ngực thích thú hỏi. 

“Bởi vì, ta là đệ tử của nhị trưởng lão Ma Vân tông, nếu ngươi giết ta, Ma Vân tông sẽ không bao giờ bỏ qua ngươi.” lúc Triệu Bạch nhắc tới Ma Vân tông cũng dần tự tin trở lại. 

Ma Vân tông là đại tông môn của quận Thiên Vũ, cường giả vô số, theo như lời đồn sư phụ hắn ta đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ. 

Triệu Bạch tin tưởng, coi như cho Từ Phương trăm lá gan, cũng không dám giết hắn ta. 

“Sĩ có thể giết, không thể nhục, tiền bối thực lực mạnh mẽ, hôm nay cho dù chết trong tay ngươi, cũng không lời oán giận, nhưng mà tiền bối lúc này còn nói bản thân là Luyện Khí kỳ, đang làm nhục chúng ta sao?” 

Từ Phương cười nói: “Ngươi cho rằng làm nhục thì chính là làm nhục. 

Nói xong liền đi tới trước mặt Triệu Bạch. 

Triệu Bạch tin tưởng, coi như cho Từ Phương trăm lá gan, cũng không dám giết hắn ta. 

Con mắt Triệu Bạch nhìn về phía Từ Phương dần dần trở nên cao ngạo. 

Triệu Bạch thậm chí còn đang nghĩ, nếu hắn ta trở về, phải nói như thế nào để thuyết phục sư phụ của hắn ta rời núi, diệt trừ Thiên Lam Tông. 

“Hậu thuẫn của ngươi là Ma Vân tông sao?” Từ Phương hỏi. 

“Ha ha, thế nào, ngươi không dám giết ta, tới đây, tới giết ta đi, có bản lĩnh tới giết ta...... Triệu Bạch hưng phấn nói, tuyệt không lo lắng Từ Phương sẽ giết hắn ta. 

Bởi vì hậu thuẫn của hắn ta là Ma Vân Tông, coi như cho Từ Phương một vạn lá gan, Từ Phương cũng không dám tới giết hắn ta! 

Người vây xem ở phía ngoài nghe Triệu Bạch kêu gào, cảm giác không còn gì để nói. 

Triệu Bạch ngứa đòn, bị người đánh bại, còn dám phát ngôn bừa bãi. 

Có điều mặc dù Triệu Bạch khiến cho người khác cảm thấy chán ghét, nhưng mà quần chúng ăn dưa vây xem tin tưởng, chỉ cần đầu óc Từ Phương vẫn thanh tỉnh, cũng sẽ không giết Triệu Bạch. 

Dù sao, hậu thuẫn của Triệu Bạch là toàn bộ Ma Vân tông. 

Đối với tất cả tu sĩ của Tề Châu mà nói, Ma Vân tông là một nơi thần bí chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn từ xa. 

Răng rắc...... 

Bọn họ vừa mới toát ra ý nghĩ như vậy, Từ Phương liền dũng một tay bẻ gãy cổ của Triệu Bạch. 

Triệu Bạch chết, con ngươi còn trừng lớn, gương mặt toát lên vẻ không thể tin được. 

Không thể tin được Từ Phương lại không thèm nhìn đến Ma Vân tông phía sau hắn ta, không chút lưu tình giết ngay tại chỗ. 

“Từ Phương xong đời rồi, Triệu Bạch là đệ tử của trưởng lão Ma Vân tông, thế mà lại chết tại Tề Châu, Ma Vân tông sẽ không cam tâm.” 

“Đúng vậy, cho dù Từ Phương lợi hại đến mấy, cuối cùng vẫn chỉ là tu sĩ của Tề Châu, so với Ma Vân tông khác nhau một trời một vực. 

Ngay lúc này, hai tên hộ vệ của Triệu Bạch, vừa mới hoàn hồn, liền thấy Từ Phương dùng một tay bẻ gãy đầu của Triệu Bạch. 

Thời điểm tiếng răng rắc vang lên, bọn họ suýt chút nữa lại ngất đi. 

“Ngươi, ngươi lại dám giết Thiếu chủ của chúng ta! Ma Vân tông ta sẽ không bỏ qua ngươi.” 

Một hộ vệ trong đó, nghiến răng nghiến lợi nói, sắc mặt xám trắng. 

Nhiệm vụ của bọn họ là bảo hộ Triệu Bạch an toàn, Triệu Bạch sống, bọn họ sống, nếu Triệu Bạch chết, bọn họ cũng phải chôn cùng! 

Bây giờ Triệu Bạch chết, không cần biết như thế nào, bọn họ cũng sẽ phải chết! 

“Chuyện này, cũng không nên trách ta chứ, các ngươi có thể hỏi tất cả mọi người, là lão đại của các ngươi bảo ta giết hắn ta, ta chỉ là thỏa mãn nguyện vọng của hắn ta mà thôi.” 

Từ Phương mặt lộ vẻ vô tội nói, nếu nơi này có người không biết chân tướng, e rằng thật sự sẽ bị Từ Phương dắt mũi. 

“Ngươi...... Đi chết đi!” 

Hai tên hộ vệ kia của Triệu Bạch, biết bây giờ cho dù như thế nào cũng chết chắc rồi, hạ quyết tâm cắn răng một lần, rút ra một thanh linh kiếm, cắm vào ngực, hiến tế sinh mệnh lực, đột nhiên ném linh kiếm về phía Từ Phương. 

................ 

Linh kiếm tốc độ cực nhanh, mang theo lôi điện phá không bắn đi, khiến cho không gian phải vặn vẹo, phát ra là tiếng tê tê, đâm tới Từ Phương! 

Hai thanh linh kiếm là một kích toàn lực do hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ thiêu đốt toàn bộ sinh mạng, người bình thường căn bản không thể ngăn cản nổi. 

Oanh. . . Từ Phương duỗi ra một ngón tay, dễ dàng kẹp lấy hai thanh linh kiếm. Tiếp đó, hắn hất tay lên, hai thanh linh kiếm bị bắn trở về với tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi. 

Hai hộ vệ của Triệu Bạch thấy rõ tất cả những gì vừa xảy ra chỉ trong khoảnh khắc, trong mắt liền hiện lên vẻ hoảng sợ. Chỉ có chính bọn họ biết, bọn họ hiến tế sinh mệnh xuất ra một kích cuối cùng rốt cuộc mạnh cỡ nào. Nếu một tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường, e rằng chưa kịp phản ứng đã chết. 

Thế nhưng, vì sao Từ Phương có thể tại trực tiếp cản lại linh kiếm của bọn họ? Đây còn là con người sao? Thế mà, bọn họ có cảm giác, hôm nay mình chết ở đây cũng là chuyện đương nhiên. 

Phù một tiếng. Hai thanh linh kiếm đâm vào trán hai người hộ vệ, cả hai cái đầu nổ tung lên như dưa hấu, khí tức sinh mệnh bạo phát. . . 

Quần chúng xung quanh xem náo nhiệt thì chỉ thấy được là hai hộ vệ của Triệu Bạch liều mạng phóng ra linh kiếm, tiếp đó linh kiếm lại găm chặt vào gáy bọn họ. 

Bởi vì tốc độ quá nhanh, bọn họ thậm chí không biết đã xảy ra chuyện gì trong khoảnh khắc đó. 

“Đây thật quá kinh khủng mà, ta vốn cho là ta đã lợi hại lắm rồi, bây giờ xem ra, ta sợ là ngay cả một chiêu của Từ Phương cũng không tiếp được” Một người run run nói. 

Sự tồn tại của Từ Phương đã hoàn toàn đổi mới tam quan của hắn ta. 

“Hình như, cho tới bây giờ, không ai có thể tiếp nổi một chiêu của Từ Phương” Một người khác nói. 

Lập tức, tất cả mọi người đều yên tĩnh trầm tư xuống, đều đang suy đoán, Từ Phương rốt cuộc có tu vi gì. 

Nhưng bọn họ hoàn toàn không đoán ra, bởi vì Từ Phương đối với bên ngoài luôn rằng hắn chỉ có cảnh giới Luyện Khí. 

Trong lúc chiến đấu cũng không thấy có sự thay đổi tu vi, phảng phất như Từ Phương thật sự chỉ là Luyện Khí kỳ. 

Nhưng mà, nếu ai thật sự tin Từ Phương chỉ là Luyện Khí kỳ, người kia chắc cũng là một tên thiểu năng trí tuệ. 

“Từ Phương giết Triệu Bạch, Ma Vân tông nhất định sẽ không bỏ qua, đến lúc đó, Từ Phương và Ma Vân tông lại có một trận chiến, chúng ta sẽ biết tu vi của Từ Phương thôi. 

“Còn có Linh Bảo các, Từ Phương tiêu diệt phân bộ của bọn họ tại Tề Châu, ngươi cho rằng, Linh Bảo các sẽ để yên sao?” 

Không ít người đều cảm thấy, bây giờ Từ Phương đã dữ nhiều lành ít, nhảy nhót không được bao lâu nữa. Dù sao hai thế lực đều là tồn tại hoàn toàn có thể hủy diệt Tề Châu... 

Ba lão quái vật Nguyên anh kỳ đã chết, bây giờ chỉ còn lại một mình Trương Song Thiên. 

Từ Phương đi tới trước mặt Trương Song Thiên, thản nhiên nói: “Nói một chút đi, sau lưng ngươi là kẻ nào, tại sao ta không nên giết ngươi, nếu ngươi nói đủ hay, nói cho ta nghe hài lòng, ta có thể ta có thể suy tính đến việc không giết ngươi.” 

Trương Song Thiên tức giận nhìn chằm chằm Từ Phương, không lên tiếng đáp lời. 

“Nếu ngươi không nói, vậy thì cũng đành chịu thôi” Từ Phương nói. 

“Ta ban cho ngươi cái chết hóa thành tro tàn!” 

Bàn tay đột nhiên về tới Trương Song Thiên, ánh lửa màu trắng bùng phát, bốn phía biến thành cả một mảng trắng xóa, nhiệt độ cao trực tiếp khiến cả người Trương Song Thiên hoá khí, phù một tiếng, gió thổi qua, Trương Song Thiên hoàn toàn tiêu tán trong không khí. 

Người mạnh nhất bản thổ Tề Châu, Trương Song Thiên, cứ như vậy mà chết, chết dễ đến mức trông không giống như một tu sĩ Nguyên Anh kỳ. . . 

Giải quyết Linh Bảo các xong, Từ Phương trở về Thiên Lam tông. 

Nhưng mà, vừa về tới nơi, thần thức đảo qua Thiên Lam tông, vẻ mặt Từ Phương vừa mới được thả lỏng một chút lại phải nổi lên hàn ý. 

“Vì sao trên thế giới này luôn có mấy kẻ nhàn rỗi đi tìm cái chết vậy!” 

Từ Phương vừa mới nói xong, liền thành một đạo sấm sét, chạy vội về Thiên Lam Tông. . . 

Bây giờ, bên ngoài Thiên Lam tông, mười sáu tu sĩ Kim Đan kỳ hội tụ dưới chân núi Thiên Lam tông, hai mặt nhìn nhau. Bọn họ muốn đi vào Thiên Lam tông, thế nhưng bị đại trận hộ sơn Thiên Lam tông cản ở bên ngoài. 

Mười sáu Kim Đan kỳ bị một Thiên Lam tông nho nhỏ làm khó, nếu việc này truyền đi, nhất định sẽ bị người đời cười đến rụng răng. 

Cho nên, bọn họ lựa chọn cường công, phá hủy đại trận hộ sơn. 

Có một điều duy nhất làm cho bọn họ không hiểu là, vì sao Từ Phương còn chưa hiện thân. Cuối cùng, bọn họ đưa ra một kết luận hết sức thông minh, chắc là Từ Phương thấy bên bọn họ có tới mười sáu Kim Đan kỳ, bị dọa đến run lẩy bẩy, không dám lộ diện. 

“Ngư Tam Nương, sao ngươi không động thủ, cùng tới đây phá hủy đại trận hộ sơn, giết mấy tên đệ tử của hắn, ta xem Từ Phương lão nhị kia có còn dám trốn hay không” Một đại hán mập là tu sĩ Kim Đan kỳ khinh khỉnh nói, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, căn bản không để Từ Phương vào mắt. 

“Nếu hắn vẫn không dám đi ra ngoài, chúng ta giết sạch người của Thiên Lam tông hắn, ta không tin đến lúc đó hắn còn không ra. Một Kim Đan kỳ khác cũng cười lạnh nói. 

Ngư Tam Nương lại nhíu mày, nàng ta còn nhớ như in thủ đoạn tàn nhẫn máu lạnh của Từ Phương kia, hắn sao có thể bởi vì e ngại mà co đầu rút cổ tại trong tổng môn không dám ra ngoài. 

Có khả năng cao là Từ Phương đang không ở trong tông môn. 

“Không được, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên chờ thêm một hồi thì tốt hơn, hiện giờ Từ Phương không có trong tông môn, nếu các ngươi hủy đi đại trận hộ sơn Thiên Lam tông, Từ Phương mà trở về, chúng ta khác gì đến đây chỉ để gây sự. Ngư Tam Nương nhíu mày nói. 

Từ Phương lưu lại cho nàng ảnh hưởng vô cùng sâu, trong mắt Ngư Tam Nương, Từ Phương tám chín phần mười là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ. 

Nhưng khi nói điều này cho thành chủ quận Thiên Vũ, ông ta lại căn bản không tin. Cứ một mực cho rằng một chỗ nhỏ như Tề Châu, làm sao có thể có tu sĩ Nguyên Anh kỳ, Từ Phương hẳn là chỉ là một Kim Đan kỳ đặc biệt mạnh. 

Hơn nữa, thành chủ quận Thiên Vũ còn để mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ bọn họ tới Tề Châu lôi kéo Từ Phương. 

Thế nhưng như này giống như tới đập phá quán vậy, làm gì có giống lôi kéo Từ Phương. 

Đối với hành trình lần này, Ngư Tam Nương luôn có một loại dự cảm không tốt. . . 

Bây giờ, bên trong đại trận hộ sơn Thiên Lam tông, sắc mặt âm trầm nhìn mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ phía ngoài, linh khí trong tay bọn họ hung hăng tấn công Thiên Lam tông. 

Nếu các ngươi hủy đi đại trận hộ sơn Thiên Lam tông, Từ Phương mà trở về, chúng ta khác gì đến đây chỉ để gây sự. Ngư Tam Nương nhíu mày nói. 

Từ Phương để lại cho nàng ấn tượng vô cùng sâu, trong mắt Ngư Tam Nương, Từ Phương tám chín phần mười là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận