Lọc Truyện

Em Tới Là Để Ôm Anh

Edit by Shmily

#Do not reup#

-----------------------------

Nơi Vân Chức bị anh bóp chặt ban đầu là rét run, sau đó liền trở nên nóng bỏng, ngữ khí của anh bằng phẳng trầm thấp, cũng không lộ ra bất cứ sự hung bạo nào, đôi mắt sâu không thấy đáy, nhưng lại bình tĩnh dị thường, hoàn toàn bất đồng với trạng thái phát bệnh không chút lý trí như trước đây, bây giờ cô không có cách nào coi anh thành một người bệnh mà đối đãi được.

Ngực cô vừa buồn vừa trướng đến phát đau, biết là không thể tránh được, Tần Nghiên Bắc đặc biệt chạy vội về đây chính là buộc cô phải đối mặt, triệt để đâm thủng tầng giấy cô không dám nghĩ tới kia.

"Tôi không có... ném anh lại..." Vân Chức giãy giụa nói ra cái từ hết sức ái muội này, "Đây là nhà của anh, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành nên phải rời đi, sau này anh với tôi sẽ đều có cuộc sống riêng của bản thân, không phải hợp tình hợp lý sao?"

Tần Nghiên Bắc cười như không cười: "Nhiệm vụ? Hình dung đủ chuẩn xác đấy, em đối với tôi chính là một nhiệm vụ không thể không hoàn thành, nếu không có phần ân tình này, có phải tôi trong mắt em không đáng giá nhắc tới hay không?"

Hô hấp Vân Chức có chút cố hết sức, có điểm tự trách mình quá nóng vội mà nói không lựa lời, dùng sai từ rồi.

Cô muốn phản bác, không phải như thế, đương nhiên không có cứng ngắc như vậy, nhưng Tần Nghiên Bắc đã siết chặt nắm tay, kéo cô đến gần mình hơn, rũ mắt nhìn chằm chằm cô hỏi: "Em hợp tình hợp lý, chỉ là tình lý của em mà thôi, em có từng suy xét tới tôi chưa?"

"Quan hệ giữa hai người, em thích thì đơn phương bắt đầu, không thích nữa thì đơn phương kết thúc..." Tầm mắt của anh âm lệ dọa người, "Vân Chức, em dám tự tiện tìm tới cửa báo ân, tới lúc rời đi thì lại không có dũng khí chờ tôi về để đối mặt?!"

Mắt Vân Chức đỏ lên, cô thừa nhận, cô đúng là không biết phải đối mặt thế nào, có điểm muốn chạy trốn để không cần tính toán gì hết.

Nhưng cô chưa từng yêu đương, đối với tình huống như thế này thì chân tay vô cùng luống cuống, chưa tới một tiếng mà cô lại đột nhiên phải tiếp thu quá nhiều biến hóa vượt ngoài tầm kiểm soát của mình, chỉ sợ bản thân xử lý không ổn, chỉ sợ hai người trực tiếp đối mặt sẽ khiến mọi chuyện trở nên căng thẳng hơn, kết quả sẽ càng ngày càng tệ.

Này là sai sao, cả hai tự mình tiêu hóa cảm xúc, không cần đối chọi gay gắt như vậy cũng được mà?

Yên lặng hiểu được ý tứ của nhau không tốt sao?

Cho dù cô thật sự là "vị hôn thê" kia đi nữa thì Tần Nghiên Bắc đối với cô cũng không đến mức có tình cảm sâu nặng bao nhiêu, sở dĩ nghĩ đến chuyện cưới hỏi nói không chừng chính là bởi vì cô có hiệu quả đối với bệnh của anh mà thôi.

Anh tới tuổi đính hôn rồi, không muốn bị gia tộc sắp đặt, cho nên mới chọn cô, cũng không phải không thể giải thích được.

Rốt cuộc cô có chỗ nào... đáng giá để anh phải dầm mưa lao tới, trịnh trọng mà chất vấn như vậy.



Quần áo Vân Chức bị Tần Nghiên Bắc làm ướt một mảng, giống như một con chim đang hoảng sợ trong cơn mưa sau khi ra được khỏi lồng sắt lại bị bắt trở về, cô khó chịu nói: "Chân của anh đã tốt, tâm lý cũng đã ổn định, tôi đối với anh đã không còn tác dụng, có khả năng là do ở chung thời gian dài như vậy khiến anh cảm thấy quen thói, có ảo giác tình cảm nào đó, chờ chúng ta tách nhau ra rồi thì tự nhiên sẽ trở nên tốt..."

Cửa không được đóng chặt, bên ngoài mưa rền gió dữ theo khe hở chui vào bên trong, bọc đến khe hở ngón tay cũng ướt lãnh sền sệt, giống như dính một tay nước mắt.

Tần Nghiên Bắc gắt gao nhìn cô, thong thả lặp lại: "Ảo giác tình cảm?"

Giữa mày anh nhăn lại, khe rãnh rất sâu, từng câu từng chữ nặng nề vùi lấp trái tim anh, mang theo những vết thương mới, trong thân thể anh đã không còn đường sống nay lại mọc ra một loạt những cái gai nhọn sắc bén, dứt khoát chọc thủng từng tấc từng tấc cho cô xem.

"Vân Chức, tôi có bệnh, em chỉ biết đó là chứng rối loạn, không biết được chứng rối loạn đó còn khiến cho tôi có một phản ứng buồn cười hơn, là chứng vọng tưởng..." Giữa môi anh nghiền ra mấy từ bản thân vô cùng chán ghét, đầu ngón tay áp vào huyệt thái dương của chính mình, "Từ mấy năm trước, bác sĩ nhà họ Tần đã nói tôi có chứng vọng tưởng nghiêm trọng, tôi không tin, Phương Giản cũng không tin, lời nói của bọn họ vô cùng có lý, tôi cũng cho rằng đó là do bọn họ lừa tôi, nhưng hiện tại thì tôi tin rồi."

Giọng nói trầm thấp của anh ho hai tiếng, càng khàn hơn.

"Tối ngày sinh nhật tôi tôi nhận được thông tin, Tần Chấn tìm một người phụ nữ tới bên cạnh tôi làm tai mắt cho ông ta, vừa vặn lúc đó em xuất hiện, tình huống sơ bộ đều ăn khớp, đều chứng minh cho tôi biết người ông ta phái tới là em."

Vân Chức ngạc nhiên trợn to mắt, bên trong có hơi nước ánh lên.

Tần Nghiên Bắc nhéo nhéo cằm cô, nâng mặt cô lên: "Đây là lần đầu tiên Tần Chấn sắp xếp một người tới bên cạnh tôi làm tai mắt, tôi cho rằng đó là em, vì thế liền nói cho bản thân biết đừng từ chối nhanh như vậy, cho em cơ hội phát huy, tiện thể cho tôi xử lý ông ta, đến ngay cả việc báo ân, cứ nghĩ đó là một cái cớ đường hoàng mà Tần Chấn cố tình sắp xếp trước."

"Tôi dùng lý do thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc này để gọi em lên xe, mang em về Nam Sơn Viện, để cho em ở lại, giải vây cho em, nhìn em một lần lại một lần vượt quá giới hạn với tôi..."

Anh bật cười.

"Thẳng đến lúc tôi bắt đầu không thể nói lý mà chờ mong, chờ mong em có thể chuyên nghiệp một chút, nói với tôi nhiều lời thân mật hơn, có thể tìm nhiều cơ hội tới để ôm tôi, thậm chí thân thể này, em muốn nhìn hay muốn chạm vào, muốn thấy tôi mặc mấy bộ đồ lung tung rối loạn gì, tôi đều có thể chiều theo ý em."

"Sau đó tôi lại thường xuyên mất ngủ, nhìn chằm chằm mấy cây hoa nở dưới lầu mà nghĩ, rốt cuộc thì khi nào em mới có thể có dũng khí tới hôn tôi một lần."

Vân Chức hoàn toàn hít thở không thông, ngây ngốc đón lấy đôi mắt đen trầm ẩn ẩn lộ ra vẻ điên cuồng của anh, cư nhiên khắc chế không được có chút muốn khóc.

Tại thời khắc này, cô giống như bị bạo lực kiềm chế, mơ mơ hồ hồ từng bước đi vào trong lòng trải rộng đầy lỗ thủng của anh.

Đến lúc này Tần Nghiên Bắc vẫn không có bất cứ vẻ gì gọi là mất khống chế, sống lưng thẳng tắp, cánh tay hữu lực, cứ như vậy vô cùng thanh tỉnh mà lý trí ở trước mặt cô trầm luân.

"Em bám riết không tha cứ phải dính lấy tôi, ở sân bay che chắn ở trước mặt tôi, không sợ bệnh của tôi, tôi cũng cho rằng tôi có được tình yêu của em..." Đôi môi tái nhợt của anh cong lên đường cong dị dạng, "Tôi cho rằng, Nghiên Nghiên là tôi, lời nhớ thương em nói với người khác trong điện thoại cũng chính là tôi, cho rằng mỗi một lần em thân cận với tôi là bởi vì em thích tôi."

"Tôi nắm chặt phần tình cảm mà bản thân phán đoán ra này, nhẫn nại chờ, chờ một ngày nào đó em có thể chính thức tỏ tình với tôi."

Mái tóc ướt sũng của Tần Nghiên Bắc rũ xuống, nửa che lại hắc đồng sung huyết của anh, anh bình tĩnh lại cực đoan lấy ra hộp nhẫn đã chuẩn bị tốt kia, nhung tơ tinh xảo bị nước mưa cùng vết máu đan xen, ngón tay ấn ở trên tạo ra vết hằn sâu.

Ngón cái của anh đẩy nắp hộp ra, kim cương ở dưới ánh đèn lòe ra màu sắc lộng lẫy, yết hầu anh giống như bị bóp chặt, dưỡng khí duy trì sự sống đều đang bị khống chế bởi hô hấp của Vân Chức.

"Em muốn cảm giác an toàn, tôi mang em về Tần gia, em muốn tình cảm, tôi đều có thể đào rỗng cho em, ăn Tết uống say em nói với tôi em muốn một gia đình, tôi liền mua nhẫn, muốn cưới em về."

"Vân Chức..." Anh nghiêng người về phía trước, buộc cô mềm chân lùi lại, giữa hai người có vô số sợi dây nhỏ trong suốt ở động tác này của anh tạo thành một cái võng lớn, "Em đã từng thấy ai ngu xuẩn lại buồn cười như vậy chưa? Lúc trước biết rõ em là tai mắt do đối thủ sắp xếp tới đây, vẫn không hề để bụng mà luân hãm."

"Chờ luân hãm xong lại phát hiện, tất cả tình yêu đều chỉ là do tôi vọng tưởng, nhưng tôi mặc kệ bản thân đã đi tới tuyệt lộ, cho dù hiện tại rõ ràng biết em hận không thể lập tức ném tôi ra ngoài, tôi cũng vĩnh viễn không thể trở lại như ban đầu nữa."

Tần Nghiên Bắc nắm nhẫn, góc cạnh kim cương đều trở thành vũ khí sắc bén nhất.

Anh cơ hồ đã không nghe ra tiếng nói ban đầu của mình nữa, khàn giọng nói: "Này có phải điều kỳ quái buồn cười nhất em từng nghe không? Trước nay em chưa từng thích tôi, mà tôi lại muốn kết hôn với em."

Vân Chức bỗng nhiên rơi nước mắt.

Cô không cảm thấy buồn cười, không phân biệt được sự đau lòng đang chèn ép ở trong ngực.

Tần Nghiên Bắc là người kiêu ngạo nhất, cần phải cẩn thận lấy lòng, cần được dỗ dành vuốt lông mới có thể nhận được chút ánh mắt chấp nhận từ thái tử gia, mặc kệ ở giữa có hiểu lầm bao nhiêu, cô đều hiểu rất rõ, chuyện từ trước tới nay cô làm cho anh cũng không hề vượt qua ranh giới nào cả, cũng chỉ dừng lại ở mức báo ân mà thôi.

Nhưng mà báo ân là quan tâm cùng thân cận, cũng không có đặt quá nhiều tình cảm khác trong đó, không có cái gọi là tình yêu lo được lo mất đối với người cao cao tại thượng đứng ở trên tầng mây như anh.

Người đặc biệt thiếu vắng sự yêu thương mới có thể coi một chút ấm áp như trân bảo.

Vô tình cho anh một ít yêu thương, anh liền gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, cho rằng bản thân có được viên kẹo đường ngọt nhất thế giới.

Vân Chức cắn môi, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi..."

Cái khác không quan trọng, anh hiểu lầm cô, sắp xếp đủ loại mục đích vì cô, suy diễn ý nghĩ của cô đến vặn vẹo, chân tốt rồi cũng không nói cho cô biết, tất cả chuyện này đều không quan trọng.

Là do cô ngu ngốc, không sớm nhận ra được điểm không ổn, nói lời rõ ràng với anh, để anh ảo tưởng rằng mình được yêu, dựa vào ánh nến mong manh đó lại nhiều lần kiên trì không phát bệnh, vì không muốn chật vật ở trước mặt cô cho nên không biết anh đã làm ra cho mình bao nhiêu miệng vết thương rồi.

Kết quả là, cô lại muốn tự mình dập tắt đi ánh sáng mà anh cẩn thận gìn giữ.

Tần Nghiên Bắc nắm lấy tay Vân Chức, vuốt phẳng năm ngón tay của cô, đem nhẫn đeo vào ngón giữa, nơi chứng minh thân phận vị hôn thê cho cô.

Ngữ khí anh duy trì sự bình tĩnh, không hề suy sụp, chỉ là lộ ra chút run rẩy tùy thời muốn bùng nổ: "Em còn muốn gì nữa không, chỉ cần tôi có, hôm nay toàn bộ Tần thị đều đã gặp vị hôn thê của tôi rồi, em mang nhẫn, chúng ta đã xác định, em không yêu tôi cũng được."

Anh cong môi, vừa đau đớn vừa điên dại cười với cô: "Anh yêu em được không."

Vân Chức cực lực cuộn ngón tay lại, không màng đau đớn co về, cằm Tần Nghiên Bắc căng chặt, góc cạnh kinh người, cố chấp nắm lấy tay cô, cùng cô đan xen.

Vân Chức run giọng nói: "Tần Nghiên Bắc, anh đừng như vậy, tôi đã có người mình thích rồi."

Cô không thể gạt anh, cho anh hy vọng dư thừa, bằng không sẽ chỉ càng tạo cho anh tổn thương sâu hơn.

Động tác cưỡng ép đều ở một khắc này mà dừng lại, tiếng mưa rơi ồn ào náo động đột nhiên phóng lớn, ồn ào đến mức thần kinh bị làm cho đau nhức, lộ ra cảm giác khủng hoảng muốn chết.

Vân Chức hơi hơi thở gấp, khóc nức nở: "Tôi thực sự đã có người mình thích, thích cậu ấy... đã nhiều năm rồi."

Cô không có dũng khí nhìn mặt Tần Nghiên Bắc, chờ anh phát hỏa, thậm chí mất đi lý trí mà làm cô bị thương, cô đều nhận, chỉ cần anh có thể kịp thời ngăn lại tổn thương của mình.

Gió mạnh mang theo mưa lạnh thổi mạnh vào cửa lớn, Tần Nghiên Bắc chậm rãi nói: "Em nói cái gì?"

Phát hiện không được yêu, biết được Giang Thời Nhất có lẽ mới là ân nhân cứu mạng chân chính của cô đều không có đau đớn như lúc này, giống như ở chỗ sâu nhất trong ý thức ầm ầm nổ tung, những sự vững vàng còn đang kéo dài hơi tàn đó đều bị cô nghiền thành bột phấn.

Vân Chức không có nói lại, cô biết, anh nghe được.

Tiếng hít thở của anh ở trước mặt, thổi mạnh vào làn da run rẩy của Vân Chức.

Cô mơ hồ ý thức được có gì đó không đúng.

Trạng thái như vậy của Tần Nghiên Bắc cô chưa từng gặp qua.

Xương sườn Vân Chức bị tim đập kích liệt đâm cho tê dại, cô muốn lùi về phía sau, bỗng nhiên lại nghe thấy Tần Nghiên Bắc nói: "Vậy thì sao chứ, cho dù là yêu đương hay kết hôn thì cũng là của anh."

Vân Chức cứng người, theo bản năng ngẩng đầu lên, cho dù đã chuẩn bị sẵn nhưng khi đụng phải ánh mắt của anh cô vẫn run lên.

Ngũ quan Tần Nghiên Bắc bị khói mù dày đặc che đậy, anh cao lỡn đĩnh bạt, hình dáng có thể bao phủ cả người cô, rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống đối diện cô: "Chức Chức, anh đau quá, em tới ôm anh một chút, nghe lời."

Vân Chức không động.

Mắt anh đỏ lên: "Không phải báo ân sao, anh không cho dừng, em không có quyền bỏ dở, lại đây ôm anh!"

Vân Chức nhắm mắt lại, không thể chịu được ánh mắt này của anh, nói ra kế hoãn binh: "Anh... anh quay qua kia đi, chờ quay qua rồi... tôi sẽ ôm anh!"

Tần Nghiên Bắc bình tĩnh chăm chú nhìn cô, khớp xương ở tay đã lởm chởm, môi anh mím chặt, biết rõ cô đang lừa anh, nhưng vẫn cắn răng xoay người, đem sống lưng đã sắp không chống đỡ nổi giao cho cô.

Mi mắt anh nửa mở, lông mi đen nhánh bị gió thổi vào mang theo nước mưa.

Phía sau có người tới gần, nhiệt độ cơ thể anh tham luyến nhất dần dần xúm lại, huyết quản bên cổ anh phồng lên, nhưng cuối cùng rơi xuống trên người anh, không phải cánh tay mềm mại của cô gái mà là áo khoác tây trang anh khoác cho cô ban nãy.

Tiếng bước chân bắt đầu rời xa, Vân Chức nhân cơ hội trốn anh.

Tần Nghiên Bắc nỗ lực chống đỡ thế giới đang hoàn toàn sụp đổ.

Anh bỗng nhiên xoay người, nắm chặt lấy bả vai nhỏ gầy của Vân Chức, đem cô túm vào trong ngực, ngón tay tái nhợt xuyên qua mái tóc dài của cô.

Bước chân mất khống chế đan xen.

Anh ôm lấy cái gáy cô, mạnh mẽ ép cô ngửa mặt lên, duỗi tay che đi đôi mắt trong suốt của cô, có dòng nước nóng bỏng tràn ra từ đuôi mắt, không tiếng động tích ở khóe miệng cô.

Tiếng gió và tiếng tim đập đều đang gào thét, còn không đợi Vân Chức cảm giác được gì, Tần Nghiên Bắc đã cúi người xuống thấp, hôn lên đôi môi nhạt màu bị nước mắt làm cho ướt át của cô.
Nhấn Mở Bình Luận