Lọc Truyện

Cô Vợ Cực Phẩm Của Tôi - Tuyết Nhi

“Quản gia Lý, đừng tự cho mình thông minh nữa, nếu như ông còn âm thầm động tay động chân nữa, cẩn thận không giữ được mạng!” 

Sau khi đi vệ sinh xong, Hứa Quân nói một câu với ông ấy rồi đi ra ngoài. 

So với việc bị Mộc gia cười nhạo giễu cợt, việc Hứa Quân bị đuổi ra khỏi Hứa gia ngày hôm đó, càng khiến anh chạnh lòng hơn. 

Trong bữa tiệc, Mộc Phong đang hùng hồn nói chuyện, lấy quà mình chuẩn bị cho Mộc lão phu nhân ra. 

“Bà nội xem con chuẩn bị gì cho bà này!” Mộc Phong mở cuộn tranh ra nói: “Là bức ‘Thu Hương Tam Tiếu Đồ’ của Đường Bá Hổ... Mặc dù là hàng mô phỏng chất lượng cao, nhưng lại có xuất xứ từ họa sĩ danh tiếng hiện nay Lý Kiến Lộ, con mất một trăm tám mươi nghìn tệ mới mua được đấy!” 

“Được, được, không hổ là cháu trai của bà, con có tâm quá!” 

Mộc lão phu nhân cười không khép miệng lại được. 

Đúng lúc này, Mộc Phong bỗng liếc nhìn Hứa Quân, giọng điệu quái gở nói: “Hứa Quân, Mộc Tuyết Nhi, hai người đúng là không hiểu chuyện gì cả! Hai người kết hôn hai năm rồi, chẳng nhẽ đến mừng thọ bà nội lại đi tay không sao? Gốc nhân sâm kia, là quà của bác gái, hình như không liên quan đến hai người nhỉ?” 

“Đúng thế, đúng thế, Tuyết Nhi, mau lấy quà đã chuẩn bị ra tặng bà nội đi!” 

“Sao vậy? Chẳng nhẽ Tuyết Nhi không chuẩn bị quà gì cho bà nội sao?” 

“Hờ hờ, xem ra trong lòng cô không hề có bà nội.” 

Từng lời mỉa mai giễu cợt của người Mộc gia lọt vào tai Mộc Tuyết Nhi, mặt cô lập tức đỏ bừng. 

Thật ra mấy hôm trước, Mộc Tuyết Nhi vốn đã muốn đích thân chuẩn bị một món quà cho bà nội. 

Nhưng mẹ cô, Lâm Chi lại rất keo kiệt, bà ta đã chuẩn bị một gốc nhân sâm cho Mộc lão phu nhân, nên không cho phép Mộc Tuyết Nhi được chuẩn bị thêm món quà nào nữa. 

Mộc Tuyết Nhi cúi đầu, không nói một lời nào, quả thật là do cô suy xét không chu toàn. 

“Hừ!” 

Mộc lão phu nhân hừ một tiếng, bày tỏ sự bất mãn của mình. 

Lúc này Hứa Quân bỗng tiến về phía trước, nói: “Ai nói Tuyết Nhi không chuẩn bị quà cho bà nội? Món quà Tuyết Nhi chuẩn bị cho bà nội, dù xét về giá trị hay tấm lòng, nhất định là món quý giá nhất ở đây!” 

“Hứa Quân!” 

Mộc Tuyết Nhi nhìn Hứa Quân, kêu tên anh. 

Còn Hứa Quân lại kiên định nhìn chằm chằm Mộc Tuyết Nhi, nhẹ giọng nói: “Xin hãy tin anh... Dù chỉ một lần này thôi cũng được!” 

“Được!” 

Mộc Tuyết Nhi khẽ cắn môi, nặng nề gật đầu. 

Mặc dù Mộc Tuyết Nhi không hề tin tưởng Hứa Quân, nhưng nhìn thấy ánh mắt của anh, cô lại có chút mong chờ anh tạo ra kỳ tích. 

“Quý giá nhất ở đây? Hứa Quân, mang món quà Tuyết Nhi tặng cho bà nội ra đây đi, cũng để chúng tôi mở rộng tầm mắt!” Mộc Phong cười lạnh nói. 

Hứa Quân cũng không nói thêm nữa, đi xuống tầng, lấy một bức tranh từ trong cốp xe ra. 

“Cậu cũng tặng tranh?” 

“Đúng vậy... nhưng là tranh Tuyết Nhi tặng bà nội, không liên quan gì đến tôi.” Hứa Quân liếc nhìn Mộc Phong, mở bức tranh ra, tiếp tục nói: “Nói ra thì cũng trùng hợp thật, món quà Tuyết Nhi chuẩn bị cho bà nội, cũng là ‘Thu Hương Tam Tiếu Đồ’. Nhưng bức Mộc Phong tặng là hàng mô phỏng, còn bức Tuyết Nhi chuẩn bị cho bà nội, lại là bút tích thật sự của Đường Bá Hổ!” 

Hứa Quân mở bức ‘Thu Hương Tam Tiếu Đồ’ ra, giống hệt với bức tranh mô phỏng của Mộc Phong. 

Người Mộc gia ai nấy đều sửng sốt! 

Trong tiệc mừng thọ của Mộc lão phu nhân, Mộc Tuyết Nhi lại có thể đưa ra bút tích thật của Đường Bá Hổ? 

“Để tôi xem thử!” 

Mộc lão phu nhân lập tức hứng thú, thậm chí còn vô cùng kích động, cả người bà đều đang phát run. 

Nếu như lúc sinh thời, Mộc lão phu nhân có thể sưu tầm được một kiệt tác của Đường Bá Hổ, thì cuộc đời này của bà cũng coi như viên mãn rồi. 

“Màu sắc tối quá, phong cách vẽ quá mức khoa trương phù phiếm!” Mộc lão phu nhân dần dần nhíu mày lại, dùng tay xoa bức tranh, nói: “Sao giấy lại mỏng như vậy? Là đồ giả!” 

Mộc lão phu nhân rất thích thư pháp và hội họa, bà vẫn luôn tự khoe mình là một nửa nhà sưu tầm. 

Bà vốn có cái nhìn phiến diện với Hứa Quân, chỉ ngắm một lúc đã nhận định đây là bức tranh giả. 

“Hứa Quân, Tuyết Nhi, hai người thật đúng là đáng chết... Cũng may bà nội có cái nhìn sáng suốt!” Mộc Phong liếc nhìn Hứa Quân, và Mộc Tuyết Nhi, đỡ lấy Mộc lão phu nhân, nói: “Bà nội, mấy hôm trước lúc con đi lấy tranh, thầy Lý Kiến Lộ có vô tình nói với con rằng, bức ‘Thu Hương Tam Tiếu Đồ’ đang được trưng bày ở viện bảo tàng Bắc Kinh. Hai người này lại dám lừa bà, bà nội, bà phải dạy cho Tuyết Nhi một bài học.” 

“Lập tức đuổi Tuyết Nhi, còn có cả tên phế vật kia ra ngoài cho tôi! Trong vòng một tháng, Tuyết Nhi không được đến công ty!” 

Mộc lão phu nhân vốn đã tức giận, lại nghe lời xúi giục của Mộc Phong, lập tức ra lệnh trừng phạt Mộc Tuyết Nhi. 

Hai tay Hứa Quân nắm chặt, trên dưới Mộc gia, căn bản không có một ai biết phân biệt hàng. 

Nhưng Hứa Quân, chỉ đành cắn răng giải thích: “Bà nội, đây quả thật là bút tích của Đường Bá Hổ, còn về bức tranh này...” 

“Đủ rồi!” 

Mộc Tuyết Nhi đứng bên cạnh Hứa Quân bỗng tức giận kêu lên. 

Cô thất vọng liếc nhìn Hứa Quân, cúi thấp đầu thừa nhận nói: “Bà nội, đây quả thật là một bức tranh giả, con chấp nhận trừng phạt của bà.” 

Còn về nguồn gốc của bức tranh này, chỉ có Hứa Quân và Mộc Tuyết Nhi rõ nhất. 

Mấy ngày trước hai người đi ngang qua chợ đồ cổ, Hứa Quân nhìn thấy bức ‘Thu Hương Tam Tiếu Đồ’ này, nài nỉ Mộc Tuyết Nhi mua bằng được mới thôi. 

Chẳng qua chỉ là một món đồ chơi một trăm tệ mà thôi, nên Mộc Tuyết Nhi đã đồng ý với Hứa Quân. 

Chỉ là Mộc Tuyết Nhi có nằm mơ cũng không ngờ được Hứa Quân lại lấy bức tranh giả đến không thể giả hơn này làm quà tặng bà nội. 

“Ha ha, vẫn là Tuyết Nhi thật thà hơn!” 

“Tôi bỗng cảm thấy, tên phế vật Hứa Quân này keo kiệt thật đấy, chẳng trách từ đầu cậu ta đã nói bức tranh này không liên quan gì đến mình, hóa ra là muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tuyết Nhi.” 

“Không nghe thấy lời bà nội vừa nói sao? Mau cút đi!” 

“...” 

Từng câu từng chữ sắc bén của người Mộc gia đều lọt hết vào tai Mộc Tuyết Nhi. 

Cô tủi thân không nói ra lời, thậm chí vành mắt cũng đã đỏ hoe. 

Mộc Tuyết Nhi cầm lấy túi của mình, đi thẳng xuống tầng không thèm quay đầu lại, Hứa Quân đương nhiên cũng đi theo sau cô. 

“Tuyết Nhi, bức tranh đó thật sự là...” 

“Anh đừng nói nữa, tôi không trách anh!” Mộc Tuyết Nhi ngắt lời Hứa Quân, thấp giọng nói: “Có trách thì cũng trách tôi... Tại sao tôi lại tin lời anh cơ chứ? Tôi đúng là ngu ngốc thật đấy! Anh đã từng cho tôi bất ngờ bao giờ đâu chứ? Có lúc nào giúp tôi giảm áp lực đâu?” 

Mộc Tuyết Nhi vừa khóc vừa nói, sau đó bỏ Hứa Quân ở lại, tự lái xe của mình rời đi. 

Nhìn xe của Mộc Tuyết Nhi chạy xa dần, Hứa Quân tự mình lẩm bẩm: “Thật ra chỉ cần một câu nói của em, anh có thể cho em mọi thứ trên thế gian này, tất cả mọi chuyện đều có anh gánh vác!” 

Hứa Quân ngồi lên xe buýt, biến mất trong màn đêm. 

“Mộc lão phu nhân, chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!” 

“Thầy Lý, xin mời ngồi.” 

Hứa Quân, Mộc Tuyết Nhi mới rời khỏi nhà hàng Lệ Thành không được bao lâu, thì họa sĩ danh tiếng hiện nay Lý Kiến Lộ đến chúc thọ Mộc lão phu nhân. 

Lý Kiến Lộ là nhân vật có tiếng tăm trong giới thư họa, nên Mộc lão phu nhân đích thân ra đón tiếp. 

Sau khi hàn huyên vài câu, Mộc Phong cầm bức ‘Thu Hương Tam Tiếu Đồ’ của Hứa Quân đến, hỏi: “Bà nội, bức tranh giả này nên xử lý thế nào?” 

“Xé hay đốt thì tùy con!” 

Mộc lão phu nhân vẫn chưa hết tức giận, còn không quên nói với Lý Kiến Lộ: “Có một đứa cháu không biết phép tắc, tặng tôi một bức tranh giả không đáng một xu, khiến thầy cười chê rồi!” 

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận