Lọc Truyện

Có rể là chiến vương

Vẻ mặt của Trần Hiểu Nguyệt hơi biến đổi, cô tò mò đánh giá Lê Văn Vân. 

Lê Văn Vân của lúc này và Lê Văn Vân của đêm hôm đó dường như là hai người khác nhau, Lê Văn Vân của lần này thái độ cứng rắn tới mức cô hoàn toàn không dám tin. 

“Tốt tốt tốt, vừa hay ngày hôm đó ông đây quỳ gối trước mày, trong lòng vô cùng không thoải 

mái, nếu như mày muốn ăn đòn, hôm nay ông đây sẽ thỏa mãn mày!” Phan Minh Vũ nói rồi giơ tay đấm về phía Lê Văn Vân. 

Lê Văn Vân cười lạnh một tiếng, đột ngột vung tay. 

“Chát!” 

Tốc độ ra tay của anh nhanh tới cực độ, dường như là trong chớp mắt, một bạt tai của anh dừng lại trên mặt của Phan Minh Vũ. 

Khoảnh khắc này, Phan Minh Vũ chỉ cảm thấy một trận đau rát trên mặt, một dòng lực truyền tới, cả người anh ta không kìm được mà lùi về sau vài bước, đụng phải quầy rượu. 

“Khụ khụ!” 

Anh ta ho khan hai tiếng, khạc ra hai chiếc răng gẫy và máu. 

“Đánh chết nó cho tao!” Anh ta tức giận rồi! 

Chú của anh ta là Dương Hải, ông lớn của Giang Thành, ở Giang Thành, đây là lần đầu tiên anh ta bị người ta tát vào mặt. 

“Dừng tay!” Vào đúng lúc này. Chú Trương đang ngồi đột nhiên lên tiếng, sau đó ông ta đứng dậy, nhìn Lê Văn Vân rồi nói: “Nhóc con, thân thủ không tệ nhi!” 

Lê Văn Vân mỉm cười với ông ta, sau đó lại nhìn về phía Phan Minh Vũ, mỉm cười lần nữa. 

Phan Minh Vũ nhìn nụ cười đó, anh ta muốn bệnh rồi, hận không thể ẩn Lê Văn Vân lên mặt đất đạp cả hai chân. 

“Được, lần này tôi cho cậu thể diện đấy, xong việc rồi, nhưng tôi đã xem trọng người phụ nữ này rồi, tôi sẽ ở lại Giang Thành một khoảng thời gian, cậu tranh thủ hai mươi tư tiếng ở bên cạnh cô ta. Nếu không, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ lên giường của tôi.” Chú Trường cười lạnh một tiếng rồi nói: “Chúng ta đi.” 

Vẻ mặt của Phan Minh Vũ hơi thay đổi, anh ta nhìn Lê Văn Vân nói: “Chú Trương, thằng nhóc này đã tát cháu một bạt tai, không thể nào như vậy…” 

Chú Trương cắt đứt lời nói của anh ta: “Đi!” 

Trong miệng của Phan Minh Vũ tràn ngập máu tươi, anh ta tức giận hung hăng nhìn Lê Văn Vân. 

Khi gặp Lê Văn Vân, anh ta liên tục gặp xui xẻo hai lần, một lần quỳ xuống trước mặt Lê Văn Vân, lần này bị tát một bạt tai, mất hai chiếc răng, cả gương mặt sưng vù lên. 

Thế nhưng người đàn ông trung niên đã nói như vậy rồi, anh ta chỉ có thể nghiến răng. 

“Tôi có nói là để các người đi sao?” Lúc này, Lê Văn Vân đột nhiên lên tiếng, nhàn nhạt nói. 

Bước chân của chú Trương dừng lại, ông ta quay đầu, nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Nhóc con, bây giờ tôi đi là do xem trọng thân thủ không tệ kia của cậu, đã rất nể mặt cậu rồi.” 

Lê Văn Vân xoa mũi rồi nói: “Còn nữa, các người chưa đến tiền!” 

Chú Trương hít một hơi, sự tức giận trong đôi mắt bắt đầu lóe lên, ông ta nhìn Lê Văn Vân nói: “Nếu cậu quen thuộc với Đỗ Thương Bắc, vậy hẳn cậu từng nghe qua tên của tôi, tôi tên là Trương Chí Dũng.” 

“Tôi quan tâm ông là ai sao?” Lê Văn Vân nhếch miệng nói: “Ông đưa tiền hay không?” 

Khóe miệng Trương Chí Dũng hơi giật, vẻ mặt thâm trầm khó đoán một hồi, cuối cùng ông ta cắn răng, vẫn nên nhịn xuống, ông ta nhìn về phía Phan Minh Vũ nói: “Đền tiền!” 

Sắc mặt của Phan Minh Vũ hơi thay đổi, anh ta không ngờ rằng Trương Chí Dũng lại chịu thua rồi. 

Nhìn thấy bọn họ rời đi, lúc này Trần Hiểu Nguyệt mới hơi thở phào một tiếng, nhìn Lê Văn Vân. 

“Chậc chậc” Lê Văn Vân như cười như không liếc có một cái rồi nói: “Vừa nãy cô còn muốn đuổi tôi ra ngoài, còn không cho tôi lên mạng ở đây, may là tôi đi chậm một chút, nếu không cyber coffee này của cô đã bị đập rồi nhỉ.” 

“Vậy cố định cảm ơn tôi như thế nào nhỉ?” Lê Văn Vân vui vẻ nói: “Lấy thân đền đáp không? Nếu không giải pháp của ông già kia cũng không tệ, cô đền cho tôi một đêm là được!” 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận