Lọc Truyện

Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du

Trái tim, đã chết từ hai năm trước rồi.

Nhưng hình ảnh thế này vẫn như những cây kim đâm vào trái tim vốn đã không còn cảm giác, không đau, nhưng lại co thắt.

Cuối cùng, Lý Tang Du lựa chọn lùi ra ngoài cửa, rũ mắt xuống hô to một tiếng: “tổng giám đốc, nước đây rồi ạ.”

Giọng nói bất ngờ vang lên khiến bên trong phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

Lục Huyền Lâm ngẩng đầu nhìn bóng người trước cửa, trong đôi mắt sâu thẳm loé lên ánh sáng khó hiểu: “Thay nước đi!”

Biết có người tới, người phụ nữ trên bàn muốn đứng lên, nhưng người đàn ông chỉ lạnh lùng nhìn cô ta một cái, cô ta đã lập tức câm như hến không dám nhúc nhích.

Thay nước bây giờ ư?

Lý Tang Du hơi sững sờ, cô thật không biết anh còn có sở thích này, đặc biệt là cô còn là vợ anh.

Lý Tang Du ho khẽ một tiếng, vẫn rũ mắt xuống, bình tĩnh ôm bình nước đi vào.

Máy uống nước tự động nằm ở bên cạnh bàn làm việc, Lý Tang Du nhìn chằm chằm bình nước trên máy uống nước, bình nước này gần như chưa từng được sử dụng.

Quả nhiên lần thay nước này là cố ý để cô đến xem kịch.

Muốn thấy cô nổi trận lôi đình?

Hay là muốn thấy cô đau khổ, bi thương?

Xin lỗi, khiến anh thất vọng rồi.

Lý Tang Du nhanh nhẹn thay bình nước mới với bình nước cũ.

Cô vừa xoay người định đi ra ngoài, sau lưng chợt vang lên tiếng quát của Lục Huyền Lâm: “Ai cho cô đi?”

“Tổng giám đốc còn có gì dặn dò?”

“Pha cà phê!”

“Bây giờ sao?” Lý Tang Du quay đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ kia.

“Ngay bây giờ, nước nóng 80 độ, cà phê với đường theo tỉ lệ bảy ba, nếu pha không đúng thì đừng lấy tiền lương tháng này nữa.”

Đây là muốn làm khó cô à?

“Được, tôi lập tức đi đun nước.” Lý Tang Du không chút do dự đáp.

Chỉ có kẻ ngốc mới không thích tiền.

Lý Tang Du bấm xuống phím đun nước, đứng đối diện với máy đun nước, tập trung nhìn thời gian đun nước bên trên – Mười phút!

Bên cạnh có một người khác, người phụ nữ có mặt dày hơn nữa cũng không chịu được: “Tổng giám đốc, hay… hay là tôi đi ra ngoài…”

Nhưng sao Lục Huyền Lâm có thể để cô ta đi được.

Hai người ở ngay bên cạnh Lý Tang Du, cô chỉ cần liếc qua là có thể nhìn thấy rõ ràng.

Bây giờ, cô chỉ nhìn chằm chằm thời gian còn lại trên máy đun nước: Chín phút…

Cô không muốn nghe, cũng không có hứng thú làm người đứng xem, rõ ràng là rất thất bại.

Lục Huyền Lâm, anh điên rồi!

Lục Huyền Lâm nhìn gò má của Lý Tang Du, anh mới phát hiện góc cạnh khuôn mặt của cô rất tinh tế.

Làn da trắng như sứ còn sáng loáng, lông mi vừa dày vừa cong, đôi mắt đen láy lấp lánh như trân châu, mũi cao nhỏ nhắn… Mái tóc dài như thác nước xoã xuống theo cần cổ thiên nga với đường cong xinh đẹp.

Trên người mặc váy công sở không đắt tiền nhưng phù hợp, làm tôn lên vóc dáng thướt tha hoàn mỹ của cô.

Hoàn mỹ không thể bắt bẻ.

Cô thật sự có vốn để kiêu ngạo!

Lục Huyền Lâm chợt cảm thấy tim mình hẫng một nhịp.

Chết tiệt!

Không ngờ anh lại nghĩ về cô đến mức xuất thần!

Lúc này, Lý Tang Du thầm thở phào một hơi, cuối cùng nước cũng sôi rồi.

Hai người hoàn toàn quên mất còn có cô ở đây.

Cho dù Lục Huyền Lâm đối xử với cô thế nào cô cũng không để ý, trái tim của cô đã chết rồi thì làm gì còn có cảm giác nữa?

Nhưng sau tối qua, trái tim cô lại xảy ra một chút thay đổi.

Lý Tang Du có kiên cường hơn nữa cũng không nhịn được hơi run rẩy.

“Cạch!” Cô đặt mạnh ly cà phê nóng hổi lên bàn.

Lục Huyền Lâm thầm thấy vui mừng, cuối cùng cô cũng không nhịn được rồi, anh còn tưởng cô bách độc bất xâm, thì ra cũng chỉ đến thế mà thôi. Anh nghĩ đủ mọi cách hành hạ cô cũng là vì Lý Uyển Khanh.

“Tổng giám đốc, cà phê của anh xong rồi đây.”

Lục Huyền Lâm chỉ mừng thầm chưa tới một giây đã bị lời nói của Lý Tang Du làm mất hứng.

Anh không ngờ cô thật sự đã pha cà phê mà mình muốn xong rồi.

“Nếu không còn gì căn dặn tôi có thể đi được chưa?” Từ đầu đến cuối, giọng nói của Lý Tang Du vẫn luôn rất lạnh nhạt, không hề lên xuống, hoàn toàn là thái độ lễ phép của cấp dưới với cấp trên.

Không thể bắt bẻ!

Lục Huyền Lâm không nhìn ly cà phê, mà híp mắt nhìn chằm chằm Lý Tang Du.

Người phụ nữ này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của anh.

Lý Tang Du không ở lại thêm nữa, ôm lấy bình nước vừa đổi đi ra ngoài.

“Hừ thì ra cô hai nhà họ Lý kiêu ngạo không ai bì nổi cũng chỉ là một quả hồng mềm bảo sao nghe vậy mà thôi.” Giọng nói giễu cợt của Lục Huyền Lâm vang lên.

Lý Tang Du không quay đầu, cũng không dừng lại: “Vì một ly cà phê mà làm tổn thất được tiền lương của tôi? Lục Huyền Lâm, anh không xứng!” Trước khi bước ra ngoài còn nói thêm một câu: “Cảm ơn anh để tôi được thấy một tiết mục hiếm thấy, rất đặc sắc! Tiếp tục đi!”

Lục Huyền Lâm sững sờ nhìn ra cửa.

Kết hôn biết bao lâu nay, anh chưa từng nhìn tới cô, mỗi lần khi có mặt anh ở nhà, cô đều sẽ trốn, anh cũng chẳng thể nhớ nổi cô trông như thế nào nữa.

Không ngờ bắt đầu từ buổi sáng hôm nay, mỗi một câu uy hiếp của anh đều như đánh lên cây đinh mềm vậy.

Không đau, nhưng rất khó chịu!

Lục Huyền Lâm bực bội, cũng không có tâm trạng tiếp tục nữa, anh rời khỏi người phụ nữ, quát lên: “Đi ra ngoài!”



Nơi nào có phụ nữ thì nơi đó sẽ có chuyện để tám, bộ phận tổng vụ cũng không ngoại lệ.

Lần này Lý Tang Du đến phòng làm việc của tổng giám đốc, còn chưa ra ngoài đã bị gán cho cái danh quyến rũ tổng giám đốc.

Một truyền mười, mười truyền trăm, chưa tới một giờ, tất cả bộ phận lớn nhỏ trong công ty đều biết đến cô.

Cô đi ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, bấm thang máy chuyển hàng.

“Tinh!”

Lúc cửa thang máy từ từ mở ra, giọng nói bên trong cũng truyền tới.

“Không ngờ họ Lý của bộ phận tổng vụ lại có bản lĩnh như thế”.

“Đúng vậy, cũng không biết có lai lịch gì, nghe nói trông rất giống hồ ly tinh…”

“Ha ha, không phải hồ ly tinh thì sao mà quyến rũ tổng giám đốc.”

Sáu đôi mắt nhìn nhau, Lý Tang Du nhìn thấy hai người phụ nữ trung niên đang nói chuyện trong thang máy.
Nhấn Mở Bình Luận