Lọc Truyện

Anh Không Biết

Editor: KiL

Sinh hoạt trước kia của Giang Ngư Chu cực kỳ có quy luật, trong môi trường quân đội không quy luật thì không được. Từ sau khi chuyển nghề tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình, tiệc rượu xã giao, tiết tấu sinh hoạt đảo lộn trắng đen, từng làm cho anh cảm thấy mâu thuẫn một lần.

Nhưng ai bảo anh đồng ý với lão gia tử làm chi, nếu đã đáp ứng, vậy phải làm cho tốt.

Với anh, phương diện khác khó mà nói, nhưng năng lực thích ứng lại cực mạnh, không cần biết hoàn cảnh khắc nghiệt bao nhiêu, rất nhanh có thể dần dần quen thuộc.

Tối qua anh cùng người ta uống rượu đến nửa đêm, khó tránh buổi sáng ngủ dậy trễ, nhưng anh vẫn kiên trì ra ngoài chạy vài vòng, trở về lại luyện quyền anh thêm nửa giờ. Thói quen đã dưỡng thành mười mấy năm, không thể thay đổi trong chốc lát, nếu có ngày nào đó không luyện, anh sẽ cảm thấy cả người đều khó chịu.

Luyện xong quyền anh, anh tắm rửa một cái, mặc vào quần dài cotton cùng áo may ô, chuẩn bị ngồi xuống hưởng thụ bữa sáng thì chuông cửa đúng lúc vang lên.

Anh cười cười, bỏ xuống chiếc bánh màn thầu trắng vừa mới cầm đến tay, đứng dậy đi mở cửa.

Bởi vì đã biết là ai, cho nên động tác mở cửa không một chút chần chờ.

Kết quả mở cửa ra nhìn, anh liền ngẩn người.

"Giang tổng, ngài quả nhiên là ở nhà." Đối phương cười khanh khách nhìn anh, ánh mắt như muốn chảy ra nước.

Giang Ngư Chu nhìn người phụ nữ kia, vẻ mặt như cười như không, "Có việc?"

"Xem ngài nói kìa, không có việc thì không thể tới tìm ngài sao?" Thấy anh bất động, lại nói, "Đương nhiên là có việc."

Giang Ngư Chu lùi lại một bước, người phụ nữ đi đến sát qua bả vai anh, trong mũi xông vào một mùi nước hoa nồng đậm.

Anh kéo cửa rộng ra một chút, xoay người vào nhà, lấy một chai đồ uống trong tủ lạnh ra đưa cho đối phương.

Người phụ nữ cười nhận lấy, ngồi bất động trên sô pha, đôi mắt không ngừng bận rộn, xoay tròn chuyển tới chuyển lui.

"Tìm tôi làm gì?"

Lúc này người phụ nữ mới đem ánh mắt đặt trên mặt anh, mang chút thẹn thùng, "Còn không phải là tối qua nói với anh chuyện đó."

Giang Ngư Chu xoa xoa huyệt Thái Dương, "Tối qua có việc gì?"

"Ai da, ngài thật là quý nhân hay quên."

Người phụ nữ này là người mẫu ảnh, tối qua gặp anh ở tiệc rượu, Giang Ngư Chu trước đây cũng chẳng quen biết. Vốn là người bạn mang tới, không biết như thế nào mà lúc ăn cơm lại ngồi đến bên cạnh anh.

Người phụ nữ rất gầy, lại cố tình mặc váy thấp ngực, lúc lại gần anh cùng nói chuyện, mấy lượng thịt trước ngực kia như ẩn như hiện trước mắt anh.

Trong lòng anh cảm thấy thú vị, cứ như vậy đi ra ngoài lăn lộn, còn không bằng làm giáo viên.

Người này ngồi bên cạnh anh vẫn cứ luôn than vãn hiện tại công việc tốt khó tìm, cố gắng làm việc vừa không kiếm ra tiền vừa bị người ta lợi dụng, Giang Ngư Chu thuận miệng đáp: "Đó thật là phí phạm của trời, đáng tiếc, đáng tiếc."

Anh nói xong, chân dài của người phụ nữ ở dưới bàn liền câu lấy anh, anh cười một cái vui vẻ nhìn đối phương.

Người phụ nữ cười càng thêm xán lạn, gần như toàn bộ thân thể đều bò trên người anh.

Loại chuyện này trước kia anh ít khi thấy, lúc ấy ở suốt trong quân đội, bên cạnh đều là một đám đàn ông to lớn, ngay cả con muỗi trong WC cũng là muỗi đực. Về sau tiếp nhận công việc của gia đình, anh lại thấy càng nhiều loại chuyện như thế.

Đàn ông ấy mà, gặp dịp thì chơi, kẻ đần độn cũng sẽ, huống hồ nó cũng không tổn thất gì.

Tối qua sau khi kết thúc, người phụ nữ này có ý muốn đi cùng anh, chỉ là anh còn hẹn người nói chuyện, lúc ấy anh ôm eo người ta, nghiêng đầu nói: "Có cơ hội hai ta sẽ ngồi xuống từ từ nói chuyện."

Kết quả cô ta sáng sớm đã tìm tới nhà anh. Thấy anh không tỏ thái độ, người phụ nữ đành phải nhắc nhở anh: "Không phải ngài nói muốn cùng em từ từ nói chuyện sao, em tới rồi đây."

Anh nhướng mày, "Vậy cô muốn nói gì với tôi?"

Người phụ nữ đánh giá vẻ mặt của anh, cảm thấy chính mình không thể nóng vội, trước tiên lấy công việc ra để tiếp cận anh, về sau sợ gì không có cơ hội tiếp xúc? Liền nói: "Không phải công ty các anh muốn đăng quảng cáo sao? Gần đây em cũng rất nhàn rỗi, ngài xem....."

Giang Ngư Chu nói: "Công việc đến công ty nói, ở nhà tôi không nói chuyện công."

Người phụ nữ ngẩn người, bỗng nhiên thông suốt, lập tức từ đối diện đứng lên, ngồi xuống bên người anh, đặt cằm trên vai anh, mi mắt hàm chứa tình ý nhìn anh, "Vậy nói việc tư cũng được."

Giang Ngư Chu nhìn cô ta chăm chú nửa giây, giơ tay, dùng lưng ngón trỏ và ngón giữa vuốt nhẹ mặt cô ta, cười nói: "Cô đúng là tính tốt bàn tính như ý* đấy, việc công chuyện tư cô đều muốn dính dáng vào, chẳng qua là không biết cô đã nghe qua một câu?"

*bàn tính như ý: chỉ tính toán mặt tốt theo ý mình muốn

"Câu gì?"

"Đưa tới cửa, còn gì là mặt hàng tốt?"

Gương mặt tươi cười của người phụ nữ lập tức cứng đờ, chuyển biến tới quá đột ngột, dẫn tới trong một chốc một lát cô ta không biết nên nói cái gì.

Giang Ngư Chu giơ tay nhìn đồng hồ, đứng lên, vừa đi đến bàn ăn vừa nói: "Lúc đi thì đóng cửa lại giúp tôi."

Người phụ nữ nổi giận đùng đùng đi tới cửa, ngẫm lại thấy không cam lòng, quay đầu muốn nói chút gì đó, lúc này bên ngoài lại có người tới. Cô ta nghẹn một ngụm ác khí không có chỗ phát tiết, liền đưa mắt trừng nhìn người tới.

Hướng Vãn không rõ tình huống hiện tại, đành phải mở miệng giải thích: "Tôi ở tiệm giặt ủi, đến đưa quần áo."

Tiệm giặt ủi?

Ha, Giang Ngư Chu liếc nhìn qua, trong miệng cười nhạo một tiếng.

Người phụ nữ lúc trước còn trừng mắt nhìn Hướng Vãn, lúc sau bỗng nhiên như tìm được bậc thang đi xuống, cất giọng cười: "Lại thêm một người tự đưa tới cửa, Giang tổng, ngài cũng tiếp đãi như thế đi." Nói xong, trong lòng cân bằng, nghênh ngang rời đi.

Giang Ngư Chu không chút để ý, anh chỉ nhìn Hướng Vãn, đi từng bước tới gần.

"Có phải tôi đến không đúng lúc không?" Cô mở miệng, ngữ khí thành khẩn hỏi.

Giang Ngư Chu không trả lời, lập tức đi tới đóng cửa lớn lại, lúc nghiêng người mới ở bên cạnh cô nói một câu: "Tới rất đúng lúc." Nói xong đi vào trong, mở miệng hỏi, "Uống chút gì không?"

Kì thực Hướng Vãn không có ý định ở lại thêm, thấy anh đóng cửa lại nên đành đi theo anh vào trong, miệng trả lời anh: "Không cần, tôi phải đi ngay."

Giang Ngư Chu nghe vậy, dừng tay, đôi mắt đen nhánh nhìn lại đây.

Tay xách theo túi của Hương Vãn duỗi về phía trước, đem đồ đặt xuống gần tay vịn sô pha gần đó.

Giang Ngư Chu nhấc chân đi tới đứng trước mặt cô, anh cúi người, áo may ô màu đen ôm sát trước ngực anh, phác họa ra một vòng cung hơi uốn lượn.

Hướng Vãn quay mặt nhìn bên cạnh, trên bàn ăn cách chén đũa, liếc mắt một cái có thể thấy được một chén đầy cháo trắng, phía trước đó đặt một cái đĩa, bên trong có hai chiếc bánh màn thầu, bên cạnh còn có một ít đồ ăn kèm.

Cô quay mặt về, nhìn anh, "Anh còn chưa ăn cơm à?"

Anh rũ mắt nhìn cô, trong mắt có ý cười nhẹ, "Cô ăn chưa? Muốn ăn cùng không?"

Cô lắc đầu, "Tôi ăn rồi, hơn nữa....."

"Cái gì?"

"Lượng thức ăn đó chỉ đủ cho một người ăn."

Anh hừ cười, "Không vấn đề gì, trong tủ lạnh vẫn còn."

Cô vẫn lắc đầu, "Anh ăn cơm đi, tôi phải đi rồi."

Cô nói xong đi đến cửa, tới nơi, lúc cô đưa tay mở cửa, một bàn tay to từ phía sau duỗi tới, chống trên ván cửa. "Chỉ vậy mà đi?"

Hướng Vãn nghĩ nghĩ, a một tiếng, nói: "Cảm ơn anh ngày đó đưa tôi về."

"Hết rồi?"

"Hết rồi."

Giang Ngư Chu cười lạnh một tiếng, "Không có thành ý."

Hướng Vãn nghe anh nói như vậy, xoay người sang chỗ khác, lúc này mới phát hiện anh đứng quá gần, Thái Dương cô suýt thì đụng trúng cằm anh, cô lùi sang bên cạnh một chút, nói: "Anh muốn như thế nào mới gọi là có thành ý?"

Anh buông tay, đứng thẳng người, cằm hất sang bên kia chỉ chỉ, "Theo cùng tôi ăn cơm sáng."

Người này, bộ dáng này, lời nói ra này, bất luận là cái nào đưa ra, đặt trước mắt cô thì đều là quả táo đỏ đầy dụ hoặc. Hướng Vãn có chút dao động, bỗng nhiên lại nghĩ tới thái độ của anh tối qua trong điện thoại, ở một khắc kia lòng tự trọng đã chiếm thế thượng phong.

"Tôi còn có việc." Cô nói.

Giang Ngư Chu không nói gì, qua một lát: "Tôi có chuyện muốn hỏi cô."

"Anh nói."

"Đêm đó cô uống say, gọi tôi là gì?"

Hướng Vãn nhìn anh, ánh mắt có chút ngơ ngẩn, sau khi say rượu cô đã nói cái gì không nên sao?

Người đàn ông trước mắt lúc này bỗng nhiên nhích lại gần, sườn mặt dán bên lỗ tai cô, giọng nói trầm thấp: "Cô gọi tôi là chú Giang, tôi già vậy à?"

Anh vừa mới tắm xong, trên người thoảng mùi xà phòng đàn hương, hòa lẫn với hơi thở trực tiếp nam tính mạnh mẽ, Hướng Vãn chỉ cảm thấy một luồng khí nóng rót vào tai, xương cốt cả người cô như ngâm trong giấm, bủn rủn vô lực.

Lời đã nói hết mà anh cũng không chịu rời đi, mặc cho thân thể cao lớn kia như có như không bao phủ cô.

Hướng Vãn chỉ cảm thấy dây thần kinh sau lưng co rút, giống như lột da rút gân, căng đau tê dại nói không ra là cảm giác gì, muốn giải thích lại cảm thấy không đủ từ ngữ, "Tôi uống quá nhiều, không biết....."

Giọng nói của cô không lớn, mang theo do dự không xác định, lại thử giải thích, "Hoặc là...."

"Cái gì?"

Âm thanh của người đàn ông trầm thấp dễ nghe, hơi thở trực tiếp lại nhiệt liệt, phi thường, vô cùng khiến người ta khó có thể khắc chế. Tim Hướng Vãn đập kịch liệt, hơi thở khó bình ổn, cuống quít lùi lại nửa bước, "Không có gì, tôi không nhớ rõ lắm....."

"Ồ?" Thanh âm của anh mang theo hứng thú, cũng không hỏi tiếp, chậm rãi đứng thẳng thân thể, cười như không cười nhìn cô.

Hướng Vãn xoay người, "Tôi phải đi, trong nhà còn có việc." Cô gần như là chạy trối chết.

Giang Ngư Chu đứng yên bất động, cho đến khi người đã ra đến cửa, anh cũng không nói thêm lời nào. Chỉ là sau khi cô đi, anh mới nâng cằm, ý cười trên mặt ngày càng đậm.

Hướng Vãn trong lòng đầy hối hận trở về nhà, đẩy cửa ra, không ngờ lại có khách đến nhà, chính là cậu mợ của cô.

Hướng Vãn có trực giác rằng hai người này tới cửa sẽ không phải là chuyện tốt, chào hỏi xong muốn trở về phòng thì bị mẹ gọi lại: "Tiểu Vãn, con tới đây, có chuyện muốn nói với con."

Trong lòng Hướng Vãn không quá tình nguyện, nhưng cũng chỉ đành đi qua.

Hướng Duy Trân nói: "Mấy ngày trước Hướng Tuấn gửi sơ yếu lí lịch đến Giang thị, cũng không biết đã được chưa, cậu con muốn con đi tìm ba con nói một tiếng, xem có thể giúp một chút hay không."

Hướng Vãn không chút suy nghĩ, lập tức từ chối: "Con không đi."

Trên mặt cậu mợ tức khắc có chút khó coi, nhưng không nói được gì.

"Cái con bé này, Tiểu Tuấn là em trai con, con giúp nói một chút thì có làm sao?" Hướng Duy Trân có chút xấu hổ, nói cô một câu.

Hướng Vãn nói: "Nhiều công ty thông báo tuyển dụng như vậy, nó mắc gì cứ đến Giang thị? Lại nói thêm, từ lúc con tốt nghiệp Đại học đã không còn tìm ông ta, hiện tại tìm tới cửa, chưa biết chừng người ta còn cho rằng con có ý đồ gì đâu."

Mặt Hướng Duy Trân lộ vẻ khó xử, thuận miệng nói một câu: "Ba con sẽ không nghĩ thế đâu."

Mắt thấy sự việc sắp im lặng qua đi, mợ cô nhanh chóng nói chen vào: "Cậu mợ cũng biết cháu khó xử, nếu không phải vì Tiểu Tuấn, cậu mợ cũng không mở miệng nói ra với cháu, tình hình việc làm hiện tại rất khắc khe, vất vả lắm mới gặp được cơ hội này, chuyên ngành tương ứng, lại có người quen, cơ hội tốt như vậy mà bỏ lỡ thì thật đáng tiếc mà."

Cậu cô ở bên cạnh phụ họa, mẹ con Hướng Vãn đều không tiếp lời.

Trên mặt mợ có chút không nhịn được, oán trách cậu, nói: "Đều không hợp ý nhau, ông xem đi."

Thấy vẫn không có động tĩnh gì, trong lòng tức giận, lôi kéo cậu cô đứng lên đi ra ngoài, "Được rồi, mấy người cứ coi như chúng tôi không có tới đây, đi, chúng ta tự nghĩ biện pháp khác."

Hướng Duy Trân nhanh chóng đi qua, tới cửa nói với hai người kia: "Chị sẽ nói lại với nó, hai người cứ về trước đi."

Sắc mặt mợ lúc này mới tốt hơn một chút, "Vậy làm phiền chị hai, thật ra bọn em cũng không muốn làm chị khó xử đâu."

"Chị biết, được rồi, hai người trên đường đi chậm một chút."

Đóng cửa lại, Hướng Duy Trân trở lại phòng, Hướng Vãn ngồi trên sô pha, rũ đầu không biết đang suy nghĩ gì.

"Tiểu Vãn."

Không trả lời.

"Tiểu Vãn!"

Lúc này mới ngẩng đầu, "Làm sao ạ?"

"Mẹ con chỉ có một người em trai này, con cũng chỉ có một đứa em trai Tiểu Tuấn, con đi một chuyến đi."

Nhìn ánh mắt thỉnh cầu của mẹ, trong lòng Hướng Vãn khó chịu, muốn từ chối cũng không thể nói ra miệng. "Bọn họ chính là thấy mẹ dễ bị ức hiếp."

Qua một hồi lâu, Hướng Duy Trân thở dài một tiếng, "Đúng vậy, mẹ chính là quá dễ bị ức hiếp mà."

Hướng Vãn ngẩng đầu, xông tới gần ôm mẹ, "Con đi, con đi là được chứ gì."
Nhấn Mở Bình Luận