Lọc Truyện

Anh Không Biết

Editor: KiL

Trong phòng u ám, màn cửa nặng nề che khuất ánh sáng, đêm nay không có trăng sáng, ánh sao thưa thớt. Chếch đối diện cửa sổ có một chiếc đèn đường hình hoa ngọc lan, ánh đèn màu trắng thanh nhã chiếu vào trên màn cửa màu xám đậm, lưu lại vệt bóng nhàn nhạt.

Nửa đêm về sáng, bốn phía tĩnh lặng, người đàn ông nằm lì ở trên giường cử động, xoay người một cái, bịch một tiếng, phát ra tiếng vang trầm đục khi vật nặng rơi xuống đất.

"Ai da." Một tiếng kêu đi qua, theo sau là một tiếng mắng chửi. "Mẹ nó." Anh thế mà rớt xuống giường.

Giang Ngư Chu dùng cả tay chân từ dưới đất ngồi dậy, tựa ở bên giường, chờ cho mắt thích ứng với bóng tối, anh mới đứng dậy bật đèn sàn ở đầu giường.

Bên dưới chụp đèn chạm khắc màu đen là một vầng sáng màu vàng ấm áp, Giang Ngư Chu cúi đầu ngồi ở mép giường, hai tay chống đầu gối. Đột nhiên bị rơi tỉnh dẫn đến đầu óc anh phản ứng có chút chậm chạp, từ đầu đến chân đau đớn khiến anh không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tắm nước lạnh một hồi trong phòng vệ sinh, cả người lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Lúc này anh ý thức được một điều, anh là bị anh em tốt của mình đánh ngất, đưa tay vuốt vuốt sau gáy, trong lòng mắng tên khốn Lệ Hành một lượt.

Sau đó anh ngồi một hồi, nhớ tới một chuyện khác quan trọng hơn, cầm điện thoại lên gọi cho Kỷ Minh Thành.

Điện thoại của Kỷ Minh Thành hai mươi bốn giờ đều mở, gọi đến một lần, đầu bên kia cơ hồ cũng không lâu lắm liền bắt máy.

"Là cậu à, chuyện gì hả, nửa đêm canh ba không ngủ được?" Kỷ Minh Thành ở bên kia ngáp một cái.

"Giúp tôi tra một việc."

"Chuyện gì?"

"Vụ án tai nạn xe cộ của Giang Ninh mười hai năm trước, cậu giúp tôi tra một chút."

Kỷ Minh Thành lúc này hoàn toàn tỉnh táo, hỏi: "Sao rồi? Là có phát hiện mới sao?"

"Tôi cảm thấy có khả năng trong đó có chút vấn đề, hoặc là có gì đó chúng ta không biết, bây giờ tôi cũng không rõ ràng lắm, chỉ là hoài nghi."

Kỷ Minh Thành đồng ý, "Được, ngày mai tôi sẽ kiểm tra lại cho cậu, cậu đợi tin của tôi."

Giang Ngư Chu cầm điện thoại suy nghĩ một hồi, ngón tay vô thức lướt trên màn hình, cuối cùng dừng lại ở một dãy số, ánh mắt yên lặng nhìn dãy số này, lại nhìn một chút thời gian trên màn hình: Ba giờ bốn mươi tám phút.

Hơn ba giờ sáng, quên đi, ngày mai rồi nói sau.

Sáng hôm sau, khi Giang Ngư Chu đang ăn điểm tâm, Lệ Hành gọi điện đến, "Ha ha, tỉnh rồi?"

Giang Ngư Chu uống cháo, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Cậu còn có mặt mũi nói? Lại dám hạ độc thủ sau lưng tôi, cậu chờ đó cho tôi."

Đầu bên kia Lệ Hành hà hà hai tiếng, nói: "Tôi đây không phải là không còn cách nào sao, vợ tôi giục tôi về nhà, cậu lại cứ lải nhà lải nhải không chịu thả tôi đi, dưới tình thế cấp bách tôi chỉ có thể đánh ngất cậu. Lại nói, nếu không phải như thế thì cậu có thể an tâm ngủ như vậy sao?"

Giang Ngư Chu gác lại đũa, "Nói như vậy tôi phải cảm tạ cậu rồi?"

"Thế thì không cần, hai ta không phải anh em sao?"

Giang Ngư Chu nặng nề mà hừ một tiếng, không phản ứng lại anh ta.

Lệ Hành chủ động làm anh vui lòng, nói: "Chẳng qua tối hôm qua tôi về nhà đã thay cậu lo liệu chuyện tốt."

Giang Ngư Chu không nhẹ không nặng ừ một tiếng, Lệ Hành nói tiếp: "Tối hôm qua sau khi về nhà tôi đã thuyết phục vợ tôi, hôm nào để cô ấy giúp cậu hẹn cô giáo Hướng ra, trải qua chuyện ầm ĩ ngày hôm qua cô giáo Hướng hiện tại nhất định là không muốn gặp cậu, nếu như không có vợ tôi làm người trung gian, cậu muốn gặp mặt cô ấy nói chuyện, tôi đoán chừng có chút lênh đênh."

Giang Ngư Chu cảm thấy anh ta nói rất có đạo lý, trầm ngâm một lát, nói: "Tốt, tôi cho cậu cơ hội này để lấy công chuộc tội, có điều, cậu nhớ kĩ càng nhanh càng tốt." Nói xong, bộp một tiếng, cúp điện thoại.

Lệ Hành: "....."

Hiệu suất làm việc của Kỷ Minh Thành rất nhanh, lúc chiều anh ta đến tìm Giang Ngư Chu, mang một số thứ đưa cho anh xem.

"Hồ sơ tôi đã xem qua, không có gì khả nghi, chỉ là một vụ tai nạn giao thông đơn giản." Kỷ Minh Thành đưa điện thoại của mình cho Giang Ngư Chu xem, trong đó là hồ sơ anh ta đã chụp.

Giang Ngư Chu nhíu mày nhìn màn hình điện thoại, hỏi: "Khẩu cung lái xe nói gì?"

"Lái xe nói lúc đó ông ta nhìn về phía trước, cũng không chú ý tới ven đường, đợi đến khi đứa trẻ ngã ra mặt đường ông ta phanh lại không kịp, lúc này mới xảy ra tai nạn."

"Không có khẩu cung người qua đường sao? Máy giám sát đâu?" Giang Ngư Chu chậm rãi xem nội dung được chụp một lần, không phát hiện ra manh mối có giá trị.

"Năm đó cái đoạn đường kia còn chưa có máy giám sát, huống chi đây chỉ là một vụ tai nạn giao thông đơn giản, căn bản không cần phức tạp hóa như vậy." Kỷ Minh Thành liếc nhìn anh một cái, lời nói xoay chuyển, "Rốt cuộc cậu muốn tra cái gì?"

Giang Ngư Chu trầm tư một chút, rốt cuộc nói: "Cô bé năm đó đứng chung một chỗ với Ninh Ninh chính là Hướng Vãn."

Kỷ Minh Thành theo bản năng kinh ngạc một trận, sau đó ngẫm lại mối quan hệ của hai người họ, hiểu rõ, "Cho nên?"

"Ninh Ninh nói là Hướng Vãn đẩy con bé ra, Hướng Vãn lại nói Ninh Ninh đẩy cô ấy."

Kỷ Minh Thành nghe xong lời này, ngồi nghiêm chỉnh lên, "Cậu tin ai?"

Giang Ngư Chu trầm mặc, một lát sau liếc mở mắt, "Tôi tình nguyện bọn họ đều không phải là nói thật."

Kỷ Minh Thành tỏ vẻ đã hiểu, một là người thân, một là người thích, bất kể là ai thì cũng là sự thật khó mà chấp nhận đối với anh. Kỷ Minh Thành nghĩ nghĩ, "Xem phần hồ sơ này cũng không có manh mối mà chúng ta muốn, nếu không hôm nào chúng ta đến bệnh viện bên kia điều tra thêm? Có điều đoán chừng phải mất chút thời gian, mỗi bác sĩ y tá năm đó đều phải tra xét, có một số người có lẽ đã không còn ở thành phố này."

Giang Ngư Chu vuốt vuốt huyệt thái dương, "Chỉ cần còn trên đời này thì nhất định tra được, chuyện này chỉ sợ còn phải làm phiền Tề Dương."

Năm đó Giang Ninh làm phẫu thuật chính là tại bệnh viện của Chu Tề Dương, chỉ có điều khi đó Chu Tề Dương vẫn còn là thực tập sinh, cũng chưa quen biết với Giang Ngư Chu.

Giữa trưa lúc ăn cơm, Hướng Vãn đụng phải Tô Thuần ở nhà ăn. Các cô luôn luôn ăn cơm cùng nhau, hai người mặt đối mặt ngồi gần cửa sổ.

"Nghe nói người nào đó tối hôm qua uống say." Tô Thuần dùng thìa gảy từng miếng bắp nhỏ trên khay cơm, nhìn như lơ đãng nói.

Hướng Vãn không nói chuyện.

"Lệ Hành về nhà nói với chị." Tô Thuần vốn là không muốn giúp chuyện này, chẳng qua tối qua nghe nói sau khi Giang Ngư Chu say, trong miệng vẫn luôn gọi tên Hướng Vãn, lại để cho Lệ Hành giúp đỡ đi tìm cô, Tô Thuần liền có chút mềm lòng, thậm chí đồng ý muốn giúp bọn họ tái hợp.

"Say rượu nói ra lời chân thật, tối hôm qua anh ấy cứ không chịu để Lệ Hành về nhà, anh ấy muốn Lệ Hành đi tìm em...."

Hướng Vãn cầm thìa đẩy đống cơm trước mặt về phía trước, "Chị muốn nói gì?"

Tô Thuần nói thẳng, "Hướng Vãn, nếu như, chị nói nếu như anh ấy thật sự ý thức được mình sai, em có chịu cho anh ấy một cơ hội hay không?"

"Anh ta sẽ không." Hướng Vãn trả lời, dừng một chút, "Em đối với anh ta đã hết hi vọng."

Tô Thuần ồ một tiếng, nhìn cô mấy giây, lầm bầm lầu bầu: "Tối qua anh ấy cứ luôn quấn lấy Lệ Hành, Lệ Hành không còn cách nào, sau đó đánh cho anh ấy ngất xỉu mới thoát thân."

Keng, chiếc thìa kim loại đập vào khay thức ăn inox phát ra một tiếng vang giòn, Hướng Vãn từ trên mặt bàn ngẩng đầu lên: "Chị nói cái gì, đánh ngất xỉu?"

Đôi mắt Tô Thuần nhìn thẳng vào Hướng Vãn, trên mặt như cười mà không phải cười, "Nói một đằng làm một nẻo, em căn bản là vẫn còn quan tâm anh ấy."

Hướng Vãn cúi đầu ăn cơm, trong miệng biện hộ: "Em chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi."

Tô Thuần cũng ăn một miếng cơm, sau đó lơ đãng thêm một câu: "Buổi sáng Lệ Hành nói điện thoại với anh ấy, anh ấy đã tỉnh, yên tâm, Lệ Hành có chừng mực."

Hướng Vãn không lên tiếng, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ một chút, một bộ dáng vẻ em không biết chị nói cái gì.

Tô Thuần lại một lần nữa xác định, Hướng Vãn là nói một đằng làm một nẻo, trong lòng càng thêm quyết định phải mau chóng giúp chuyện này.

Chạng vạng tối hai ngày sau, Tô Thuần lôi kéo Hướng Vãn đi dạo phố.

Đi dạo phố xong, Tô Thuần nói muốn mời cô ăn cơm, sau đó mang Hướng Vãn đến tầng một Lâm Giang.

Tầng một Lâm Giang là một quán ăn đặc sắc, mặt tiền bên ngoài được làm giống như tửu lâu ở cổ đại, góc mái nâng lên cong cong, gỗ khắc sơn đỏ, bố trí bên trong cũng là hương sắc cổ xưa, bàn ăn cái ghế đều là phong cách thời Minh Thanh, sơn bên trên đen nhánh tỏa sáng.

Quán ăn hết thảy ba tầng, trên tầng là phòng bao, phòng bếp và mấy bàn ăn ở tầng một, chính giữa có một chiếc bàn dài lớn, các loại thức ăn đựng trong chén đĩa được bọc màng bọc thực phẩm, phía trên là tấm nhãn, trên đó viết tên món ăn.

Trên mặt bàn còn đặt vào thực đơn và bút, tự khách hàng mang tới, chiếu theo hàng mẫu mà chọn món, chọn xong giao cho người phục vụ là được, có chút phong cách kiểu tự phục vụ.

Hướng Vãn đối với việc ăn uống không soi mói gì, cứ để Tô Thuần làm chủ, cô cầm theo túi của Tô Thuần đứng ở một bên chờ. Tô Thuần nhìn nhìn viết viết, có vẻ như gọi không ít món, Hướng Vãn muốn nhắc nhở cô ấy đừng gọi quá nhiều, đồ ăn ở đây không rẻ, cô bước lên hai bước, bên ngoài vừa lúc có hai người tới, một người trong đó đi đến bàn dài bên này.

Bước chân Hướng Vãn không khỏi hãm lại tốc độ, cân nhắc ngẩng đầu, ánh mắt đi theo đối phương, đối phương dường như cũng cảm nhận được một ánh mắt chăm chú quan sát mình thật lâu, anh ấy dừng lại, ngẩng đầu, đôi mắt chậm rãi trợn to.

"Hướng Vãn?"

"Chu Thanh Dương?"

Tiếng nói vừa dứt, hai người cùng lúc cười lên, Chu Thanh Dương bước nhanh đi đến chỗ Hướng Vãn, "Tại sao là em?"

Hướng Vãn: "Thật sự là anh?"

Nói xong, hai người lại cười ha ha, sau khi cười xong, Chu Thanh Dương giang hai cánh tay, Hướng Vãn mỉm cười, lại gần, hai người ôm nhau.

"Này này này, đây là đang làm gì?" Chu Tề Dương đứng ở một bên im lặng nhìn cùng với Tô Thuần đã không bình tĩnh được, vốn cho là hai người chỉ quen biết mà thôi, đột nhiên ôm nhau là cái tiết tấu gì? Chu Tề Dương một phát kéo Chu Thanh Dương ra, "Giải thích một chút trước đã rồi ôm được không?"

Chu Thanh Dương cười thản nhiên: "Anh, cô ấy là Hướng Vãn, hàng xóm trước kia của em. Trước kia cửa nhà hai bọn em đối diện nhau, mỗi ngày chơi với nhau, sau này em với mẹ chuyển về nhà cũ, bọn em mới dần dần bớt liên lạc, không nghĩ tới hôm nay gặp ở đây." Cố nhân gặp lại làm Chu Thanh Dương dường như rất hưng phấn, tay còn lôi kéo Hướng Vãn không chịu buông ra.

Tô Thuần nhanh tay lẹ mắt ai da một tiếng vỗ tay anh ấy xuống, kéo Hướng Vãn đứng sang một bên.

Chu Thanh Dương nhìn ra, hỏi: "Anh, các người đều quen biết?"

Vẻ mặt Chu Tề Dương có chút lộn xộn, vuốt trán nói: "Phải, quen biết, vị này là cô giáo Tô vợ của anh Lệ Hành cậu, Hướng Vãn là....." Lông mày Chu Thanh Dương nhướn lên, giọng nói Chu Tề Dương có chút khốn đốn, "Bạn gái của..... Giang Ngư Chu Giang đại ca."

"A?" Chu Thanh Dương rất không khách khí mà tỏ ra kinh ngạc, "Đây cũng quá....."

"Cái gì?"

"Trâu già gặm cỏ non."

Một câu khiến cho mấy người ở đây đều có chút buồn cười, Hướng Vãn cũng nhịn không được cong nhẹ khóe miệng, giải thích: "Em không phải là bạn gái của Giang tổng, em không có quan hệ gì với anh ta."

"Ấy, sao có thể nói một chút quan hệ cũng không có, cậu ta còn đang chờ cô trên lầu đấy."

Vẻ mặt Hướng Vãn dừng lại, quay đầu nhìn sang.
Nhấn Mở Bình Luận