Lọc Truyện

Ẩn Long - Trần Viễn

“Nhân loại, ngươi hãy chờ đấy, bổn vương nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Lúc này, từ phía bên trong sắt vụn, đột nhiên một vệt ánh sáng nhanh chóng lao ra bên ngoài. Sau đó, ở trên bầu trời hiện ra một chiếc phi thuyền mini, hướng về phía không trung lao vút đi. Hơn nữa, trước khi rời đi, bên trong còn truyền đến một trận âm thanh uy hiếp. Rõ ràng, kẻ này cũng chính là người điều khiển cơ giáp vừa mới chiến đấu với Trần Viễn.

Bất quá, tốc độ của phi thuyền thật sự quá nhanh, Trần Viễn cũng không có biện pháp nào đuổi theo đối phương. Thế nên, ánh mắt của anh lúc này mới liếc sang, nhìn về đám sĩ quan cùng với binh sĩ đang đứng ở trên tàu chiến.

“Giết… nhanh giết hắn!”

Bị ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, gã sĩ quan quân đội không khỏi hoảng sợ, vội vàng thét ầm lên.

Nhưng mà, vừa rồi chứng kiến năng lực chiến đấu của Trần Viễn. Hơn nữa, chỉ bằng vào nắm đấm của bản thân, Trần Viễn có thể dễ dàng đem cỗ cơ giáp kia phá hủy, tất cả binh sĩ lúc này đều có bóng ma tâm lý, không ai dám cầm súng hướng về phía Trần Viễn để tiếp tục nổ súng.

Thấy thế, gã sĩ quan chỉ huy càng thêm hốt hoảng, tức giận đoạt lấy một khẩu súng ngắn, hướng về phía Trần Viễn bóp cò.

Đoành!

Tiếng súng vừa nổ lên, bàn tay của Trần Viễn hơi khẽ động một cái, trực tiếp đem viên đạn vừa mới bị bắn ra, kẹp ở giữa hai đầu ngón tay.

“Lạy chúa! Hắn ta không phải là người, hắn chính là ma quỷ!”



Mặc dù trong số binh sĩ có mặt ở trên tàu chiến, có không ít người là dị năng giả. Nhưng cho dù thực lực của bọn họ có cường đại hơn nữa, cũng không có ai tự tin đem đạn tiếp được giống như Trần Viễn. Huống hồ, viên đạn ở trong khẩu súng ngắn vừa rồi của gã sĩ quan chỉ huy, còn là loại đạn chuyên dụng, dùng để đối phó với người luyện võ?

Oành!

Cũng không đợi cho đám binh sĩ ở trên tàu kịp phản ứng lại, thân hình của Trần Viễn lúc này đã chớp động, nhanh chóng đứng ở phía trên không trung, dùng lấy ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, nhìn về phía toàn bộ binh sĩ ở trên tàu chiến.

Mặc dù bản thân Trần Viễn cũng không phải là kẻ thích lạm sát người vô tội, nhưng đối với quân địch anh chưa bao giờ nương tay, nhân từ. Ngay khi thân hình của anh dừng lại ở trên không trung, trên người anh lúc này cũng phát tán ra một cỗ khí tức cực kỳ kinh khủng. Khí tức này, trực tiếp đem đám sĩ quan và binh sĩ ở trên tàu đều cảm thấy vô cùng ngạt thở, con ngươi dần dần trở nên co rút lại.

“Cái này…”

“Khiếu!”

Một tiếng chim gáy vang vọng đất trời, hư ảnh Phượng Hoàng hiện ra ở phía sau lưng của Trần Viễn. Sau đó, hai cánh của nó khẽ động, cấp tốc lao về phía tàu chiến ở trên mặt biển.

Oành!

Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ tàu chiến lúc này đều bị ngọn lửa bao trùm bên trong, nhanh chóng bốc lên từng trận khói xám. Nước biển xung quanh đều bị nấu sôi ùng ục, cho dù là cách mặt nước trăm mét, lúc này vẫn có không ít sinh vật bị nấu chín.

Trong khi đó, trên tàu không ngừng phát ra từng trận âm thanh la hét vô cùng thảm thiết, kèm theo đó là những tiếng chửi rủa, cầu nguyện. Thậm chí, Trần Viễn còn nghe được có người đang cầu xin tha thứ. Thế nhưng, sắc mặt của Trần Viễn vẫn bình tĩnh không hề dao động một chút nào.

Đừng nhìn đám người này la hét thê thảm như vậy, nếu như một khi để cho bọn họ đổ bộ vào trên đất liền, đem con dân của Đại Việt tàn sát, bọn họ tuyệt đối là sẽ không một chút nhướng mày.

Nếu không, vừa rồi bọn họ cũng không tàn nhẫn truy sát bốn người gia đình thuyền chài, còn suýt chút nữa đem mấy người bọn họ giết sạch. May mắn, Trần Viễn vô tình xuất hiện ở nơi này, cũng đem uy hiếp của bọn họ tiêu trừ.

Bất quá, Trần Viễn vẫn có chút khó chịu. Anh thật sự không hiểu rõ, một đội tàu chiến rõ ràng như vậy, bọn họ làm sao có thể không một tiếng động tiến vào đất liền?

Hơn nữa, chiến đấu ở đây phát ra âm thanh rất lớn, theo lý mà nói thì lực lượng tuần tra trên biển cũng nên phát hiện ra rồi mới đúng?

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng hiện tại Trần Viễn cũng không có tâm tình để quan tâm đến những việc này. Ánh mắt của anh lần nữa chăm chú nhìn về phía nơi xa xa ở cuối chân trời.



Vừa rồi, gặp được chiếc phi thuyền kia bay nhanh như vậy. Hơn nữa, bộ cơ giáp mà kẻ đó sử dụng, hoàn toàn không giống như là sản phẩm khoa học mới nhất của quân đội Hoa Kỳ. Dường như, đây là một loại kỹ thuật vô cùng mới. Đồng thời, khả năng chiến đấu của nó cực kỳ linh hoạt, hoàn toàn có thể tương xứng với một vị võ giả cấp bậc đại tông sư trung, hậu kỳ trở lên.

Nếu đổi lại là mấy tháng trước, sợ rằng vừa rồi Trần Viễn cũng không có dễ dàng đem nó trấn áp như vậy. Hơn nữa, chủ nhân của bộ cơ giáp kia cũng đã chạy trốn, anh cũng không biết đối phương trốn ở nơi nào. Nhưng một khi đối phương quay trở lại, toàn bộ Đại Việt đều gặp rắc rối không nhỏ.

Dù sao, anh cũng không có dám chắc, loại cơ giáp như vừa rồi đối phương có số lượng nhiều ít. Huống hồ, từ tình huống vừa rồi, Trần Viễn vẫn có rất nhiều nghi hoặc, không có được lời giải đáp.

“Ừm?!”

Đang lúc suy tư, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi chú ý đến một vật thể đang nằm trôi nổi ở trên mặt biển. Đây là một tấm kim loại, không rõ nó được làm bằng vật liệu gì, ngay cả chân hỏa Phượng Hoàng cũng không thể nào thiêu đốt.

Ngay lập tức, thân hình của Trần Viễn không khỏi chậm rãi đáp xuống, đem tấm kim loại này đưa lên quan sát.

Nhìn qua một hồi, Trần Viễn cũng không có cách nào xác định được lai lịch của nó, anh chỉ có thể tạm thời đặt vào bên trong không gian của Tiên Cung. Nhưng mà, đồ vật vừa mới đưa vào Tiên Cung, âm thanh của nữ tử đang ẩn nấp ở bên trong không khỏi kinh hoảng hô lên.

“Tiểu tử, ngươi nhặt được thứ này ở nơi nào? Không phải là ngươi lại chạy đến Cổ Chiến Trường rồi đấy chứ?”

Nghe được âm thanh này của đối phương, trong lòng Trần Viễn hơi có giật mình một chút.

“Tiền bối, ngài biết được lai lịch của vật này?”

“Ta làm sao lại không nhận ra được đồ vật này? Đây là mảnh vỡ chiến giáp chỉ có ở trên người đám Ma tộc mới xuất hiện qua. Hơn nữa, phía trên này còn điêu khắc ma văn cực kỳ phức tạp. Hơn phân nửa đây là quân đội chính quy của Ma tộc, với lại thân phận của đối phương còn không thấp.”

Trần Viễn vừa mới lên tiếng, nữ tử ở trong Tiên Cung đã nhịn không được, liền bắt đầu giải thích.

Nghe xong, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên âm trầm xuống. Rốt cuộc, anh cũng đã biết vì sao vừa rồi mình còn cảm giác được khí tức của đối phương lại có chút quen thuộc như vậy. Hóa ra, đối phương lại là Ma tộc. Bất quá, không giống như một số Ma tộc mà anh đã từng thấy qua, gã Ma tộc vừa rồi hình dáng có chút khác biệt. Cũng không biết rõ, đối phương có phải là cũng một chủng tộc hay không?

“Tiền bối, đây là đồ vật mà ta lấy được từ trên người của một gã Ma tộc. Vừa rồi, mặc dù đã đem chiến giáp của hắn phá vỡ, nhưng hắn đã dùng phi thuyền chạy đi. Hiện tại, ta cũng không biết đối phương đã chạy đi nơi nào.”

“Cái gì?”



Nghe được lời này của Trần Viễn, phản ứng của nữ tử ở trong Tiên Cung liền trở nên vô cùng kịch liệt. Ngay sau đó, thân hình của đối phương vậy mà từ trong Tiên Cung bay thẳng ra bên ngoài, phiêu phù ở trên không trung.

Mặc dù đây chỉ là một cỗ hư ảnh, cũng không phải là thực thể, nhưng Trần Viễn vẫn có thể cảm nhận được một loại khí thế vô cùng đáng sợ. Anh có cảm giác, đối phương chỉ cần tùy tiện nhấn xuống một đầu ngón tay, liền có thể trực tiếp đem anh trấn áp ở dưới mặt đất.

“Ngươi nói, nơi này vừa mới xảy ra chiến đấu?”

Nữ tử vừa mới hiện ra, cũng không có chờ đợi Trần Viễn đáp lại, thân hình của nàng đã liên tục xông vào bên trong biển lửa, giống như tìm kiếm đồ vật gì đó. Qua một lúc sau, đối phương mới từ bên trong biển lửa chậm rãi bay ra. Hơn nữa, trên người của nàng giống như chưa từng có việc gì, cả người rất tự nhiên, đem một khối mảnh vỡ kim loại khác cầm ở trên tay.

“Quả nhiên là đám Ma tộc đó lại đến đây. Bất quá, thực lực của kẻ này cũng không tính mạnh. Hơn nữa, năng lực của đối phương hơi có chút đặc thù, vậy mà không có sử dụng đến ma khí, lại dùng chiến giáp để chiến đấu với ngươi?!”

Vừa nói, nữ tử vừa dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Trần Viễn. Bất quá, Trần Viễn lúc này cũng không có lên tiếng đáp lại.

“Được rồi, nếu như bọn chúng đã đến, vậy thì cứ đến đi. Dù sao, Tiên Cung cũng đã hủy diệt, thiên địa linh khí ở nơi này cũng đã còn bao nhiêu. Chỉ là, hy vọng bọn chúng không phải đến đây để tìm đám quái vật kia. Một khi bọn chúng được thả ra, đừng nói là thế giới này, sợ rằng phân nửa vũ trụ cũng bị bọn chúng hủy diệt!”

Nói xong lời này, thân hình của nữ tử cấp tốc tan biến, hóa thành một vệt độn quan chui vào bên trong Tiên Cung. Mà Trần Viễn một người lặng lẽ phiêu bồng ở trên mặt biển, trên khuôn mặt mang theo mấy phần trầm ngâm.

“Được rồi, nước đến đất ngăn, binh đến tướng đỡ. Dù sao, mình cũng không phải là người vạn nặng!”

Cố gắng thu hồi lại cảm xúc trong lòng, Trần Viễn lúc này mới khẽ phất phất tay, đem Phượng Hoàng Chân Hỏa thu vào bên trong cơ thể. Sau đó, thân hình của anh cấp tốc lao đi, hóa thành một vệt độn quang xông thẳng về phía đất liền.
Nhấn Mở Bình Luận