Lọc Truyện
Cơ thế trăm thái 基世百态【Jī shì bǎi tài】

Tên chương đây nha mn, mình chả biết nó nghĩa gì luôn ấy 🥹

==================

Ngày hôm sau Sơ Ân xem như mở mang hiểu biết về vòng bạn bè của Ngụy Lai, thế nào là mở rộng bốn phương ngư long hỗn tạp.

Ngụy Lai mang Sơ Ân lên tầng 3 Zero, nói: "Vừa làm tóc vừa chờ nhé, cậu muốn uống gì?"

Sơ Ân cả kinh: "Anh là chủ của nơi này?"

Ngụy Lai: "Sao tôi cảm giác cậu khiếp sợ như đang nói tôi là tú bà ở đây không bằng thế, đây là nơi tạo hình đứng đắn nhé."

Sơ Ân: "Đứng đắn chỗ nào chứ!"

Ngược lại cũng không sai, tầng 3 đúng là không phải chỗ đứng đắn gì, từ bức chân dung cỡ lớn của nam người mẫu bày hai bên lối đi là có thể nhìn ra, thêm cả không khí nồng nặc mùi mờ ám ập thẳng vào mặt.

Lúc trước Ngụy Lai mở nơi này chỉ đơn giản muốn tạo một phòng trà cho các bé thuần 0, là nơi để các bé 0 đến từ bốn phương tám hướng tới chăm sóc da, làm tóc, kiểu như động bàn tơ nơi các tiểu yêu tinh chiếm cứ tụ lại buôn dưa lê, thảo luận xem 1 ở đâu ăn ngon, nếu may mắn còn có tài nguyên để dùng chung nữa. Đáng tiếc là hắn càng ngày càng bận, trước nay còn chưa được chén mãnh 1 nào toàn là tiện nghi cho Yến Vân Thuỷ.

Sơ Ân vừa đến cửa đã được các nhà tạo mẫu nhiệt tình tiếp đãi.

Một thầy Tony với kiểu tóc trông như hồng hạc: "Ngụy ma ma ~ đáng chết! Đây là anh Sơ phải không? A a a a ư ư!" Hồng hạc mắt sang quắc phóng ra ánh nhìn quyến rũ.

Cả người Sơ Ân căng thẳng.

Các thầy Tony xếp hàng chào đón vây xem Sơ Ân.

"Oa, người thật còn cao hơn, đẹp hơn cả trên TV!"

"Người ta không được rồi, chân người ta mềm nhũn rồi!"

Sơ Ân: "......"



Sơ Ân có nỗi sợ hãi với sự nhiệt tình của mọi người, lập tức rơi vào rối loạn lo âu xã hội, xụ mặt yên lặng trốn phía sau Nguỵ Lai, thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng.

Ngụy Lai quyết tâm phải bồi dưỡng cẩn thận năng lực tạo quan hệ với người khác của Sơ Ân, hắn lập tức linh hoạt nhảy sang một bên còn đẩy Sơ Ân ra ngoài: "BoBo, em mang anh Sơ đi gội đầu đi."

Sơ Ân: "......"

Sơ Ân lưu luyến không rời nhìn Nguỵ Lai, thấy Ngụy Lai thờ ơ mới đáng thương vô cùng theo BoBo rời đi.

Nửa giờ sau, chờ Sơ Ân gội đầu xong thì thế giới bên ngoài đã thay đổi.

Sô pha màu đỏ mềm mại vậy quanh một cái bàn tròn, năm sáu người đàn ông vây quanh Ngụy Lai với đủ loại màu sắc ghé vào một chỗ nhưng không nói một lời, không khí vô cùng ngưng trọng.

Cảm giác như ngày mai kỹ viện sắp phải lập tức phá sản.

Ngụy Lai thấy Sơ Ân ra, hô: "Sơ Ân, lại đây nào."

Sơ Ân dán sát vào Ngụy Lai ngồi xuống không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

Ngụy Lai nói: "Chúng ta đang đợi Vân Vân, để tôi giới thiệu mọi người cho cậu."

Ngụy Lai chỉ chỉ một người đàn ông tóc vàng cao to đen hôi, "Vị này là streamer nổi tiếng Cúc Chi Lang hào sảng hút hút thạch trái cây, cậu có thể gọi hắn là Cúc Chi Lang."

Cúc Chi Lang là người có sở thích mặc đồ nữ, bên ngoài mặc áo khoác lông chồn trắng như tuyết bên trong mặc một chiếc váy liền thân cổ xẻ sâu màu đỏ ôm lấy hai khối cơ ngực chật ních, một vòng ren đen ôm lấy bắp đùi thô tráng, dưới chân đi giày cao gót, đế giày vừa nhỏ vừa dài khó mà hiểu được hắn làm sao đi lại được trên đường.

Sơ Ân: "...... xin chào."

Cúc Chi Lang chu đôi môi đỏ mọng, nháy mắt một cái với Sơ Ân, dùng chất giọng hồn hậu của mãnh nam nói: "Hello, sweetheart."

Sơ Ân yên lặng dính sát thêm một chút vào người Nguỵ Lai.

Cúc Chi Lang liếm liếm môi nói: "Cưng trốn cái gì, chị đây cũng không ăn thịt cưng."

"Tém tém lại đi, thấy trai đẹp cái là lại cỡn lên." Một người đàn ông có khuôn mặt vô cùng tinh xảo lạnh mặt nói.

Sơ Ân kinh ngạc bởi vì giọng nói cậu nghe được giống phụ nữ, hơi thở trầm ổn thêm giọng nói còn có phong cách riêng như vậy thì lúc hát nhất định rất hay.

Ngụy Lai nói: "Vị này cũng coi là nửa bạn đồng hành của chúng ta, mở một quán trà nhạc kịch Tứ Xuyên đối diện Zero, cậu gọi hắn là ông chủ Liên đi."

(Chỗ này anh Nguỵ dùng "hắn" là chỉ đàn ông nha mn)

Ngụy Lai nói rồi mới phát hiện Sơ Ân lại càng căng thẳng bèn cười nói: "Ông chủ Liên đã từng giải cứu Zero."

Chính xác là bên ngoài Zero là nơi tạo hình nhưng thực chất giống như ổ gà, còn quán trà của ông chủ Liên thực ra là nơi tụ họp của T. Bởi một bên là ổ 0 một bên là Tomboy với tính cách và xu hướng tính dục hoàn toàn bất đồng, không hợp nhau nên xem thường nhau.

(Chỗ T gốc là T từ chỉ Tomboy trong tiếng Trung)

Tình hữu nghị bắt đầu từ một trận hỏa hoạn

Lúc Zero mới khai trương không lâu, nhân viên quên không tắt máy uốn tóc làm một cái thảm bị đốt cháy, một đám kiều hoa hoa dung thất sắc hét ầm ĩ chạy ra ngoài, đúng lúc va phải một nhóm Tomboy uống rượu xong đi ra từ đối diện.

Lúc đó, Ông chủ Liên một tay cầm bia một tay ôm bạn gái tóc dài, thản nhiên hỏi Nguỵ Lai: "Ngụy mama có muốn hỗ trợ dập lửa không?"



Ngụy Lai chạy đến mức thở hổn hển, mắt ngậm nước nói: "Không cần đâu.. Quá nguy hiểm... để tôi gọi đội phòng cháy chữa cháy."

Ông chủ Liên khiêng bình chữa cháy lên, "Đợi đội phòng cháy chữa cháy của anh đến thì động bàn tơ của anh cũng cháy xong rồi."

Ngụy Lai cao giọng nói: "Là phòng tạo hình."

Ông chủ Liên không quan tâm, mang theo một nhóm Tomboy vào đám cháy, chưa đến 10 phút đã dập xong lửa đi ra ngoài, đối mặt với tiếng trầm trồ "men quá đi à" của đám 0, ông chủ Liên cầm tay bạn gái tóc dài xấu hổ cười cười.

Từ đó về sau hai bên thành lập nên tình hữu nghị ghét bỏ lẫn nhau không gì phá nổi. (chú ý: không phải do tôi nghĩ ra mà căn cứ vào chuyện có thật trên mạng viết ra, thật sự buồn cười ha ha ha)

Ông chủ Liên gật gật đầu với với Sơ Ân, khách khí nói: "Tôi rất thích bài hát của cậu."

Cúc Chi Lang vặn vẹo nói: "Thôi đê, ông vốn dĩ chưa từng nghe đúng không. Ông chỉ đơn thuần nhìn mặt thôi chứ gì? Không đúng, ông không thích đàn ông nên là ông thật sự nghe bài hát của cậu ấy rồi?"

Ông chủ Liên: "Câm miệng."

Vốn dĩ ông chủ Liên không thích lo chuyện bao đồng nhưng chuyện của Nhâm Tra làm chấn động toàn bộ cộng đồng LGBT, mặc dù bình thường mọi người làm loạn thì làm loạn nhưng không làm ảnh hưởng đến người vô tội là điểm mấu chốt, Nhâm Tra khiến nhiều người tức giận, ông chủ Liên là đại biểu được đề cử bên les. Ngụy Lai nghe nói tuy cô chỉ mở quán trà nhưng thế lực rất lớn, hắc bạch đều quen, có việc thì diễn kịch không có việc thì chôn người.

Người không đi đường ngay nhất mà Sơ Ân từng gặp chính là Nguỵ Lai, loại "yêu ma quỷ quái" như Cúc Chi Lang và ông chủ Liên bình thường cậu đâu có được tiếp xúc nhưng sau khi Ngụy Lai giới thiệu cậu đã không còn căng thẳng nữa.

Không lâu sau, Yến Vân Thủy pha xong trà người cũng đến đông đủ, mọi người bắt đầu nói chuyện chính.

Yến Vân Thủy nói: "Đồng tính nam lừa hôn chỉ có thể dùng li hôn để xử lý, không phải chịu búa rìu dư luận, thậm chí Nhâm Tra còn không cần phải bồi thường tiền."

Cúc Chi Lang nói: "Theo như tôi nghĩ thì nên lôi hắn ra ngoài ánh sáng, ngay cả sổ hộ khẩu nhà hắn cũng lôi ra như vậy thì hắn cũng sẽ phải chịu bạo lực lạnh không phải sao? Cho hắn biết bạo lực mạng là cái gì."

Ngụy Lai nói: "Chỉ là sức nóng thì có thời hạn. Hơn nữa chỉ cần Nhâm Tra không lên mạng chẳng phải là xong rồi sao?" Ngụy Lai nhìn thoáng qua Sơ Ân, Sơ Ân chịu đủ tra tấn bởi anh hùng bàn phím, cậu là người bị hại của bạo lực mạng nếu như quay đầu lại lấy vũ khí này đối phó với người cậu ghét thì còn nói làm gì?

Ông chủ Liên rủ mắt nhìn móng tay thản nhiên nói: "Không bằng trực tiếp giết."

Vẻ mặt kia không hề giống nói đùa, không khí phút chốc đọng lại, Yến Vân Thủy vội nói: "Các vị ngồi ở đây đều là người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa, bình tĩnh nào."

Cúc Chi Lang nhướng mày: "Không bình tĩnh được, bây giờ bà đây đang muốn bóp vỡ trứng của gã đây."

Yến Vân Thủy ném nồi cho Ngụy Lai, "Ngụy mama, lòng bà đen nhất bà nói xem phải xử lý làm sao?"

Ngụy Lai: "......"

Ngụy Lai uống một ngụm trà, "Đầu tiên, không phải nói lật đổ Nhâm Tra xong chúng ta cũng phát tiết hết phẫn nộ thì chuyện này coi như xong. Lương Nhã Đình còn sống, cuộc đời của cô ấy không chừng còn có thể cứu vớt. Sơ Ân có ý tưởng này, mọi người không ngại nghe một chút chứ."

Hai người lại lần nữa thể hiện giá trị ăn ý thấp đến mức không thể thấp hơn, Sơ Ân hoàn toàn không ngờ Ngụy Lai sẽ đột nhiên điểm danh đến mình, trong đầu cậu không hề có ý tưởng gì, đội trên đầu áp lực lớn lao nói bừa một hồi, nói đến mức sắc mặt mọi người càng ngày càng quỷ dị.

Cúc Chi Lang: "Không hổ là lăn lộn trong giới giải trí, trong đầu toàn là thứ tốt, há há há, chị đây đồng ý nha."

Ông chủ Liên nhún vai, "Cứ vậy đi, nếu như không được thì giết cũng được."

Yến Vân Thuỷ: "Nam thần của tui nói gì cũng đúng!"

Ngụy Lai như không não vỗ tay nói: "Được, mấy chị em, thế cứ vậy mà làm!"



———— phân cách tuyến ——

Hôm nay, Nhâm Tra như thường lệ đi làm, lúc sắp tan làm chợt nhận được một bó hồng đỏ rất lớn, không có ký tên trên tấm card chỉ có một dấu ấn môi đỏ nóng bỏng, phía trên viết To: Anh Nhậm, bé đáng yêu của anh.

Cứ liên tiếp như vậy mấy ngày, mỗi ngày đúng 5 giờ sẽ có một bó hoa hồng được đưa tới, Nhâm Tra rất khó xử. Nếu như hắn nhận hoa hồng thì khiến người ta hóng hớt, không nhận để ở phòng bảo vệ thì người qua lại đều phải hỏi một câu khiến cả cơ quan đều biết.

Có một bé đáng yêu đang theo đuổi Nhâm Tra.

Nữ nhận được hoa hồng đã đủ kích thích lòng tò mò của mọi người nhưng nam nhận được hoa hồng lại còn là một người đàn ông có vợ vừa mới phát điên thì thật sự là gợi lên tâm tư hóng hớt vô tận của mọi người.

Áp lực của Nhâm Tra càng ngày càng lớn, gã nghĩ ngờ người nhà Lương Nhã Đình đang hại mình nhưng lại không có cách nào.

Liên tục một tuần, lúc mọi người bị hấp dẫn đủ rồi Nhâm Tra cũng càng ngày càng căng thẳng thì thứ sáu lại không có hoa hồng được đưa tới, thay vào đó là một chiếc Maserati lẳng lơ màu hồng phấn.

Nhâm Tra vừa mới lái xe ra khỏi gara, Maserati đột nhiên chuyển động lung tung chắn phía trước xe của gã.

Nhâm Tra vội đạp phanh, suýt nữa thì đụng phải, trong lòng đã chửi ầm lên nhưng lại không dám trêu chọc kẻ có tiền lái xe Maserati, túng quẫn đến mức còi cũng không dám ấn.

Nhâm Tra đỗ xe ở cửa khiến cho xe phía sau ấn còi thúc giục, gã căng da đầu xuống xe gõ gõ cửa sổ xe Maserati. Cửa sổ xe dán giấy chống nhìn trộm nên không thấy rõ bên trong như thế nào, đợi đến khi người vây xem đủ nhiều rồi cửa xe Maserati mới mở, một đôi chân xỏ tất lụa đen duỗi ra, lúc xuống xe hai đầu gối nhẹ cọ sát phóng ra quyến rũ chết người.

Giây tiếp theo, bé đường Cúc Chi Lang lắc mông xuống xe, trước mặt bao nhiêu người nắm tay nhỏ đánh lên ngực Nhâm Tra.

"Hừ! cái người này, nhiều ngày như vậy không để ý đến người ta!!!"

Một tiếng hừ này, khí thế ngất trời xông thẳng lên não, có thể rống đến mức Lương Sơn hảo hán cũng phải xốc nắp quan tài bật dậy khóc lóc thảm thiết kết bái cùng Cúc Chi Lang.

Nhậm tra trợn mắt há hốc mồm.

"Đáng ghét! Đồ tòy này!" Cúc Chi Lang càng ngày càng hight, "Còn phải để người ta đến dỗ anh nữa! Đấm ngực anh!"

Cúc Chi Lang nhắm ngay ngực Nhâm Tra tương một trận, đánh đến mức vang lên tiếng thùng thùng thùng, Nhâm Tra đau muốn hộc máu trợn mắt quát: "Anh là ai, bị điên à!"

Cúc Chi Lang đi giày cao gót cao gần hai mét, lúc này lại đang đưa tay nhấc Nhâm Tra lên lắc lắc, "Em là bé đáng yêu của anh đây! Anh mặc quần vào lập tức không nhận người là sao?!"
Nhấn Mở Bình Luận