Lọc Truyện
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Yan

Sơ ân run run rẩy rẩy chỉ vào Ngụy lai, thở hổn hển hổn hển hổn hển, nhìn dáng vẻ là muốn đè Ngụy Lai ra đánh một trận.

Ngụy Lai vội vàng che mặt, nói: "Bình tĩnh một chút! Đừng có đánh vào khuôn mặt xinh đẹp của người ta đó nha!"

Sơ Ân nghĩ Ngụy Lai đối xử tốt với mình như vậy hẳn cũng không phải cố ý vứt bỏ cục lông đi, thật sự chẳng thể xuống tay đánh người ta khiến trong lòng yêu hận đan xen vừa buồn vừa thương, cuối cùng ôm mặt hu hu chạy ra khỏi phòng ngủ của Ngụy Lai.

Ngụy Lai theo sát phía sau liền thấy cả người Sơ Ân chui vào trong chăn, co lại thành một đống to trên giường, khóc đến phát run.

Ngụy Lai liếc camera, xốc một góc camera nói: "Sơ Ân, camera còn đang quay đó."

Sơ ân khóc đến thở không ra hơi, trong chăn truyền ra giọng nói rầu rĩ: "Tui muốn... Giấy, khăn giấy."

Ngụy Lai vội đặt khăn giấy bên ngoài cục chăn, Sơ Ân dò nửa cánh tay từ trong chăn ra kéo khăn giấy vào.

Ngụy Lai bật cười ra tiếng, chẳng hiểu sao hắn lại nhớ đến móng vuốt của ống heo tiết kiệm hình mèo ăn vụng mua trước đây, quả thực là giống hệt Sơ Ân.



Con mèo ý đây nha.



Sơ Ân ném một cục giấy như hả giận từ trong cục chăn, buồn bực quát: "Còn cười, cút ngay!"

Ngụy Lai cách chăn vỗ nhẹ, "Tôi sai rồi, cậu đừng khóc, trước tiên cậu cứ ngủ một giấc đi, đợi trời sáng rồi tôi đi mua một cái mới cho cậu.

Sơ Ân khụt khịt nói: "Không ngủ được. Nguỵ tú bà, anh thì biết cái gì. Tôi... Tôi rốt cuộc... Chẳng có cách nào... Ngủ... Ngủ... Ngủ một giấc thật ngon. Oa!"

Ngụy Lai: "......Hả?"

Hiển nhiên là Sơ Ân cảm thấy rất buồn, cuối cùng cậu xốc chăn lên nước mắt đầy mặt trừng Ngụy Lai, tập trung nhìn một lát phát hiện tiếng khóc của mình dẫn nhân viên quay phim tới, lại bọc kín từ đầu đến chân mình lại.

Trước mặt người ngoài, Sơ Ân cuối cùng cũng nhặt hình tượng anh trai lạnh lùng của mình lên, chỉ là không khóc thành tiếng mà bọc chiếc chăn màu xám như cục đá trên giường, thỉnh thoảng lại thút thít vài cái, tuy nhiên Ngụy Lai lại thấy Sơ Ân như này là đang tự bế.

Dỗ cả nửa ngày Ngụy Lai mới biết, cục lông xám xịt kia hóa ra không phải là một cục lông không có chuyện xưa, tư lịch thế mà còn lớn hơn cả Trần Mai Hàm!

Năm đó, cục lông còn chưa trọc như bây giờ, chỉ lớn bằng bàn tay người trưởng thành, lông xoã tung mềm mại như tuyết trắng, thời đó chỉ cần 10 tệ là có thể tuỳ tay mua một món trang sức rồi, đó lại là món đồ chơi đầu tiên Sơ Ân nhặt được trong thùng rác.

Cậu lúc ấy như nhặt được bảo vật, mỗi buổi tối đều dụi khuôn mặt nhỏ vào bên cạnh cục lông mà ngủ. Mặc dù sau này khuôn mặt nhỏ nhắn nọ cũng trưởng thành thành dáng vẻ rắn rỏi rõ ràng nhưng mỗi lần Sơ Ân lên giường, chuyện đầu tiên làm vẫn là dán mặt vào cục lông cọ cọ, không dán vào sẽ lập tức gặp ác mộng.

Gia đình Ngụy Lai khá giả hạnh phúc, từ nhỏ đã có rất nhiều đồ chơi nên hắn không thể hiểu được Sơ Ân coi trọng cầu lông ra sao, kì quái nói: "Đừng khóc, tôi sẽ lập tức đi mua cái mới cho cậu, muốn bao nhiêu cũng được."

Sơ Ân tức chết rồi, nhấc chân muốn đá Ngụy Lai xuống giường, rít gào nói: "Không giống nhau! Cục lông chính là cục lông. Mua bao nhiêu cũng không phải cục lông của tôi!!! Ngụy Lai, tên khốn nạn này, anh dựa vào cái gì mà vứt loạn đồ của tôi?!"

Ngụy Lai nhất thời bất đắc dĩ, thấy sơ ân khóc thành như vậy, lương tâm vô cùng bất an nói: "Được,được được, cậu đừng kích động, tôi xuống dưới lầu lục thùng rác là được chứ sao? Bẩn rồi cậu còn muốn không?"

Sơ Ân xoay người dựng lên, hít hít cái mũi, "...... Muốn."

Hai người một trước một sau đi xuống lầu, Sơ Ân lo tự mình nhanh chân đi phía trước, không khí giữa hai người có chút căng thẳng.

Ngụy Lai đuổi theo Sơ Ân nói: "Thật sự xin lỗi, tôi không nên vứt đồ của cậu. Chủ yếu là phòng của cậu có rất nhiều rác, cục lông nhìn qua cũng rất giống rác."

Sơ Ân mím môi nói: "Anh không cần phải làm nhục cục lông của tôi."

Ngụy tới: "......"



Hai người đi đến phía trước thùng rác, nhìn ba thùng rác trống không trước mặt lâm vào trầm mặc.

Sơ Ân: "...Cục lông là rác khô hay là rác ướt?"

Ngụy Lai liếc mắt nhìn Sơ Ân: "...Cho dù là rác khô hay là rác ướt thì nó cũng đã bị xe rác đưa đi rồi."

Sơ Ân ừ một tiếng nhấc chân muốn đi, "bãi rác ở chỗ nào?"

Ngụy Lai hoảng sợ giữ chặt Sơ Ân, nói: "Không phải vậy chứ? Đó là bãi rác cao bảy tám mét, rộng mấy trăm mét vuông đó, tôi mẹ nó phải đào bới bao lâu?"

Sơ Ân?: "Tôi muốn đi tìm thử xem,dù là không tìm được đi nữa. Nếu như cục lông biết tôi không đi tìm nó, nó sẽ buồn lắm."

Ngụy Lai càng hoảng sợ: "Nó chỉ là cục lông thôi! Cậu... có phải là..." xảy ra vấn đề gì ở tinh thần hay không.

Sơ Ân cúi đầu vô cùng khổ sở, giọng nói cũng phát run, "...Nó ở bên cạnh tôi rất nhiều, rất nhiều năm. Chắc là anh cảm thấy tôi có bệnh nhưng cục lông là người bạn duy nhất của tôi."

Ngụy Lai không nhìn nổi nhất chính là nước mắt của người khác, thoáng chốc đã đau lòng muốn chết, vội ôm lấy Sơ Ân xoa xoa lưng cậu, "Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, cậu quay về nghỉ ngơi đi. Tôi đi tìm, bao nhiêu rác tôi cũng tìm, nhất định tôi sẽ đào được cầu lông của cậu về."

"Meo..."

Ngụy Lai tiếp tục xoa: "Không meo nha, ngoan, tôi lập tức đến bãi rác."

Sơ Ân ngẩng đầu nhìn về phía thùng rác nói: "Không phải tôi kêu meo mà là có con mèo."

Hai người thò đầu ra nhìn, tốn công tốn sức mới móc ra được một con mèo con từ thùng rác ướt nhẹp.

Một con mèo cam bé tẹo, hẳn là mới bị vứt ra đây, cơ thể ấm áp mềm mại vẫn luôn run rẩy trong tay Sơ Ân, phát ra âm thanh meo meo yếu ớt nho nhỏ.

Sơ Ân cẩn thận đỡ lấy nó, khuôn mặt vẫn còn vệt nước mắt nhìn Ngụy Lai một cái.

Ngụy Lai nói: "Bây giờ là 5 giờ, trước tiên cậu mang nó về nhà đi đợi lát nữa mang đến bệnh viện thú cưng xem sao."

Sơ Ân nói: "Vậy còn anh?"



Ngụy Lai vén tay áo lên, chống nạnh nói: "Bà đây phải đến bãi rác tìm cục lông."

Sơ Ân mím mím môi, "Anh cùng tôi về nhà trước đã. Tôi không đối phó được. Anh giúp nó che gió đi."

Hai người đàn ông bốn cái tay, một người bế một người che gió, như hầu hạ hoàng đế bế mèo nhỏ về nhà, Ngụy Lai nói: "Sau khi chương trình phát sóng nhất định sẽ có người nói đây là diễn theo kịch bản."

Sơ Ân nói: "Mặc kệ bọn họ. Bọn họ không có mèo nên bọn họ ghen ăn tức ở."

Ngụy Lai hỏi: "Cậu muốn nuôi?"

Sơ Ân thích mèo nhưng Trần Mai Hàm không thích nên vẫn luôn không được nuôi, bây giờ cuối cùng cũng thoát khỏi Trần Mai Hàm, nuôi một con mèo làm bắt đầu cho cuộc sống mới cũng không tồi.

Sơ ân gật gật đầu, "Tôi muốn nuôi."

Ngụy Lai lấy một cái khăn quàng cổ với một hộp giấy cho mèo con làm ổ, "vậy là bây giờ người ta có hai con mèo rồi."

Sơ Ân suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được một con mèo khác mà Ngụy Lai nói là gì.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tui bị bệnh, không viết nổi nữa, mọi người đừng đợi nữa, không đợi được đou.
Nhấn Mở Bình Luận